Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

giai điệu tình yêu- chương 2.1



Chương 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh: Trò cá cược và mối tình chị em



Chương 2.1



Nhìn đồng hồ, đã hơn 30 phút rồi nhưng vẫn không thấy cái cô Thanh Vân kia đâu , thật đúng là không coi hắn ra gì mà !!!! Hắn đường đường là con trai của nhà thiết kế wisteria lắm tiền nhiều của đứng đầu ngành thời trang toàn miền Bắc, lại là bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng trong nước, bộ dạng hào hoa tuấn tú không thua kém gì các nam diễn viên Hàn Quốc, các cô gái xếp hàng nườm nượp chỉ để mong  được gặp hắn. Từ trước tới giờ toàn là người khác chờ hắn chứ hắn chưa bao giờ phải chờ ai, và hắn cũng không muốn phải chờ. Hắn ghét sự chờ đợi.



Hôm nay hắn đã phải bỏ cuộc hẹn với hoa hậu Thủy Tiên, giờ lại còn phải đợi một cô gái mà mình không biết mặt. Cái cô Thanh Vân bắt hắn phải đợi kia cũng thật là quá đáng, đi trễ giờ hại hắn bực tức thế này. Mà mẹ hắn cũng lạ, hắn đòi xem ảnh trước thì bà lại không cho, còn bảo gặp mặt rồi nhìn cho nó bất ngờ. Hay là cô ta xấu đến nỗi cô nàng Thị Nở của anh Chí Phèo cũng phải chào thua nên mẹ không dám cho hắn xem, sợ hắn sẽ không chịu đi xem mắt. Nhắc đến Thủy Tiên, gần tháng nay hắn đã tốn không biết bao nhiêu công sức cùng tiền bạc mới tán đổ và thuyết phục được cô nàng kiêu kỳ đầy sức quyến rũ này đồng ý lên giường cùng hắn ( TVTT : cha này thật ti bỉ a ~ ). Vậy mà lúc hắn sắp tu thành chính quả, chỉ còn một chút nữa thôi, khi hắn tới cửa khách sạn Hoàng Gia - nơi hẹn với người đẹp thì bà mẹ già của hắn lại gọi điện bắt hắn đi xem mắt con gái của bạn thân bà , hình như cô nàng tên là Thanh Vân thì phải. Nhưng hắn làm sao có thể chịu đi xem mắt khi….người đẹp nóng bỏng đang ở trên giường chờ đợi hắn đến yêu thương cơ chứ, hắn đồng ý cuộc đi xem mắt này mới là lạ đó.  Mẹ hắn hình như đọc được suy nghĩ của hắn thì phải, cho nên mới không để hắn được như ý muốn a . Một cuộc điện thoại thông thường của mẹ hắn nhưng uy lực lại không khác gì quả bom B52.

Mẹ hắn là Tử Đằng ( tên tiếng anh là Wisteria),vốn là con gái duy nhất của ông vua nghành thời trang nước Ý David Coyler và nữ nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở Việt Nam - Dương Linh Lan. Có một lần hắn theo mẹ về Việt Nam thăm nhà ngoại, mẹ hắn được bà Kim Phương cứu thoát khỏi lũ yêu râu xanh, từ đó hai người trở thành bạn thân và thường xuyên gặp mặt. Trong một lần đi dạo phố, mẹ hắn tình cờ gặp được Đỗ Hoàng Bảo, ông là một họa sĩ nghèo, còn là hàng xóm của bà Kim Phượng . Hai người mới lần đầu gặp mặt mà như đã trúng phải tiếng sét ái tình. Tuy bị gia đình ngăn cấm nhưng vẫn tiếp tục đến với nhau rồi cùng nhau đi đăng kí kết hôn. Ông ngoại hắn tức giận cắt hết tiền bạc, rồi từ cả con gái của mình. Bà ngoại hắn vì nhớ con gái, suốt ngày nghĩ quẩn không bao lâu thì mất. Trong khoảng thời gian này thì hắn chào đời. Tuy cuộc sống vất vả nhưng gia đình hắn ngày nào cũng vui vẻ tràn ắp tiếng cười. Nhưng rồi một hôm, bố hắn đã không bao giờ tỉnh lại nữa, cũng không còn cùng hắn chơi đùa, cùng hắn học bài. Bác sĩ nói bố  bị bệnh tim do không phẫu thuật kịp thời nên dẫn đến tử vong. Lúc đó hắn chỉ có mười tuổi, nhưng đã tràn đầy quyết tâm tương lai nhất định sẽ là một bác sĩ giỏi , có thể chữa được bệnh cho nhiều người để không ai phải chịu cảnh mất người thân như hắn. Hắn phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để mẹ hắn có thể sống một cuộc sống sung sướng, và nếu như hắn có thật nhiều tiền thì có lẽ bố đã không phải chết sớm .

Kể từ  lúc hắn đặt ra quyết tâm đó thì ngày nào hắn cũng học ngày học đêm để đỗ được trường đại học y khoa Hà Nội. Cha hắn mất cũng đồng nghĩa trụ cột gia đình đã mất.  Mẹ hắn phải may quần áo cho khách cả ngày lẫn đêm để kiếm tiền trang trải tiền học phí của hắn cũng như tiền sinh hoạt của hai mẹ con. Thời điểm hắn bước vào đại học thì cũng là lúc bộ váy mà mẹ hắn thiết kế cho khách hàng quen đã được trưởng phòng thiết kế thời trang của công ty thời trang Z để ý đến và nhận bà vào làm việc cho công ty đó . Lúc đó Cuộc sống của mẹ con hắn đã đỡ cơ cực hơn rất nhiều. Khi hắn học đại học năm tư thì ông ngoại mắc phải chứng bệnh ung thư không thể qua khỏi, trước lúc lâm chung ông hối hận, tìm con gái trở về và để lại toàn bộ tài sản cho mẹ hắn thừa kế. Và khi mẹ hắn có được toàn bộ tài sản do ông ngoại để lại thì bà đã mua lại công ty Z và phát triển để nó nổi tiếng được như ngày nay.

Còn hắn, từ một sinh viên nghèo bỗng chốc biến thành một thiếu gia có tiền, đường thăng tiến của hắn cũng theo đó mà rộng rộng. Sau khi hắn tốt nghiệp trường đại học Y Hà Nội thì hắn được nhận luôn vào bệnh viện đa khoa F nơi hắn từng thực tập. Sau đó hắn học thêm hai năm chuyên nghành khoa ngoại và chính thức được chuyển sang làm bác sĩ dự phòng khoa ngoại, và bây giờ thì trở thành bác sĩ đứng đầu khoa, chỉ sau viện trưởng mà thôi.

Đừng có đùa hắn đã từng sống một cuộc sống nghèo khổ khi thiếu tiền, còn phải lo cơm nước từng ngày. Giờ hắn đã thành người có tiền, có địa vị thì phải ăn chơi tới bến cho xứng danh công tử ăn chơi xứ Hà thành một chút a . Nhưng bây giờ Mẹ hắn mà quyên góp tiền cho hội từ thiện thì hắn lấy tiền đâu mà bao gái? Lấy tiền đâu mà ăn chơi phè phỡn chứ?.

Dù sao cũng chỉ là đi xem mắt thôi mà , bà thích thì hắn sẽ đi, chỉ cần bà đừng mang tiền đi quyên góp là được rồi . Nhưng mà đâu chỉ như thế, mẹ hắn còn bồi thêm cho hắn một cú knoct out ngoạn mục. Hắn thật không ngờ bà lại dùng đến cả chiêu tự tử để hù dọa hắn nếu hắn chỉ xem mắt cho có lệ . Thật Đúng là có câu “không ai hiểu con cái bằng cha mẹ” , mẹ hắn đã đánh trúng điểm yếu của hắn . Hắn đành phải nhận mệnh gọi điện cho Thủy Tiên hẹn người đẹp hôm khác. Chậc, ai ngờ nàng lại giận hắn rồi, xem ra đi xem mắt xong hắn lại phải tới tiệm trang sức mua quà tạ lỗi rồi. Biết sao được, nếu hắn mà không đi thì sẽ không có quyền thừa kế, như vậy đồng nghĩa với việc hắn lấy tiền đâu ra để mua nhiều trang sức và quà quý giá tán gái chứ. Lương bác sĩ chẳng đủ cho hắn tiêu xài chứ nói gì đến việc nuôi cả mấy cô bồ ( cha này làm bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng một tháng kiếm không biết bao nhiêu tiền vậy mà còn chê ít, hừ), với lại hắn cũng không thể nào mà mặc kệ mẹ hắn được, một mình bà nuôi dạy hắn từ nhỏ rất vất vả a~

Trong người hắn đã buồn bực thế mà còn bắt hắn đợi , nếu lát nữa cô ả Thanh Vân kia mà không xinh bằng mấy cô bồ của hắn thì đừng trách hắn thô lỗ, không phong độ. Mẹ hắn có dọa tự tử thì hắn cũng mặc kệ ( trọng sắc khinh mẫu =.=’ )

Mặt hắn bay giờ chả khác gì thịt mầm nấu cháo, liên tục nhìn đồng hồ trên tay. Đột nhiên một chiếc Merchesdes màu bạc đỗ trước cửa nhà hàng, cánh cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót màu đen sang trọng, một cặp chân thon dài trắng nõn mê người, một chiếc váy trắng kiểu công chúa tôn lên làn da tuyết trắng , gương mặt trắng hồng xinh đẹp, thanh tú, đôi mắt to tròn, mi dài cong vút, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi anh đào, chiếc cằm nhỏ xinh, nhìn vào chẳng khác gì một cô công chúa bước ra từ truyện cổ tích, phía sau xuất hiện một anh chàng đẹp trai với bộ vét đen đi đến bên cạnh, nhìn hai người lúc này chẳng khác gì một đôi hoàng tử công chúa . Hắn nhìn chằm chằm vào cô đánh giá một hồi, sau đó lại nhìn xuống cặp bồng đào vểnh cao ẩn dưới lớp áo, hắn lại không kìm chế được mà tưởng tượng ra cảnh cô không mặc gì nằm ở trên giường của hắn, khiến hắn muốn chảy nước miếng kèm theo một nụ cười dâm đãng. Hắn quyết định rồi , nhất định phải lại làm quen được với nàng . Cũng may lúc nãy hắn đã không có tức giận mà bỏ về, nếu không hắn sẽ rất hối hận a .

Về phần Thanh Vân và Nhật Minh thì không để ý đến hắn lắm vì  2 người còn đang mải tranh cãi chuyện Nhật Minh trách Thanh Vân với cái tội kéo dài thời gian nên bọn họ mới đến muộn.



Đến khi đi tới cửa 2 người mới để ý thấy một anh chàng tuấn tú đang nhìn về phía họ,nhưng mà hai người cũng chẳng thèm bận tâm vì không nghĩ rằng đối tượng xem mắt sẽ đứng ở trước cửa đợi cả hai . Mắt là ở trên người hắn có muốn cấm cũng không được a.

Cả hai anh em cùng nhau đi qua hắn mà không hề để ý đến vẻ mặt hớn hở đang muốn làm quen kia, lúc Nhật Minh định đẩy cửa nhà hàng thì một vị phu nhân cũng từ trong nhà hàng đi ra . Nhìn vị phu nhân đó, cả hai liền nhận ra đó chính là Tử Đằng, bạn thân của mẹ cô đã từng đến nhà chơi mấy lần, cũng chính là mẹ của tên Đỗ Tử Đăng – đối tượng mà Thanh Vân phải xem mắt. Ở trên xe, lúc mà anh Nhật Minh nói cho cô biết tên của hắn thì…trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, Đỗ Tử Đăng cái gì, nghe giống như Đăng Đồ Tử ấy.

Cả hai anh em thấy Tử Đằng đứng trước mặt thì cô và anh Nhật Minh vội chào:



- Cháu chào cô Tử Đằng


- Ừ, chào hai cháu, Nhật Minh, Thanh Vân, đây là Tử Đăng, con trai cô. – Nói xong bà đưa tay về phía hai anh em nhìn con trai giới thiệu, – Đây là Nhật Minh, còn đây là Thanh Vân, con gái của cô Kim Phượng, cũng là đối tượng xem mắt của con ngày hôm nay.

Hắn sững người, không tiếp nhận nổi thông tin hắn vừa mới nhận được. Cô nàng xinh đẹp như thiên tiên này lại chính là đối tượng đi xem mắt của hắn sao???. Hôm nay là ngày gì không biết??? Vận may của hắn đã đến rồi sao??? Không cần tìm cách làm quen với người đẹp, người đẹp tự dâng đến cửa, lần này đúng là sói xám gặp được con cừu béo mà.

Hắn vốn chưa muốn rơi vào ‘nấm mồ hôn nhân’ đâu , hiện tại hắn mới có 32 tuổi thôi mà thôi , kỳ thật hắn vẫn chơi chưa có đã nha, nhưng gặp phải người đẹp như thế này phải suy nghĩ lại thôi . Có người vợ xinh thế này vừa có thể ăn vừa có thể đem khoe với bọn đàn em nha hơn nữa, nhìn cô hiền lành như thế, việc hắn ra ngoài tìm ong bướm vui đùa chắc cô cũng sẽ không dám nói gì . Lấy cô ta làm vợ cũng không tệ!!!!, cô ả mà biết mình đồng ý cưới chắc sướng reo lên mất. Cũng phải, chắc cô ta phải thầm cảm ơn vì không biết phải tu bao nhiêu kiếp mới hấp dẫn được sự chú ý của mình ấy chứ
Vì mải với suy nghĩ dâm đãng trong đầu mà hắn không để ý rằng mình nắm tay cô quá lâu. Đến lúc cô giãy dụa muốn rút tay ra khỏi tay hắn thì hắn mới sực tỉnh mộng bỏ tay cô ra và xin lỗi vì hành động thất lễ vừa rồi của mình.



Lần đầu gặp mặt, Thanh Vân thấy hắn có vẻ khá đẹp trai, cũng có tiền đồ nhưng mà trực giác đặc biệt của con gái nói cho cô biết hắn là một kẻ lăng nhăng, háo sắc, ngụy quân tử y như cái tên của hắn vậy. Cô Tử Đằng đặt tên rất đúng. Làm gì có ai xứng với cái tên Đăng Đồ Tử hơn hắn. Cô không có cảm tình cũng không ưa hắn, mà nói chính xác hơn là cô khinh bỉ hắn. Nhất là lúc 2 người bắt tay làm quen, ánh mắt hắn nhìn cô đầy sắc dục, đã vậy lại còn nở nụ cười dâm đãng không chịu buông tay nữa chứ. Cô phải tìm cách từ chối cuộc gặp mặt này mới được. Nhưng trước hết phải giả vờ có ấn tượng tốt với hắn , là người con gái dịu dàng hiền thục để đuổi mấy cái đuôi đang núp đằng sau cây sấu bên kia đường cái đã.
Thực ra cô phát hiện ra họ từ lúc xe đi qua trung tâm hội nghị quốc gia . Lúc đầu mới lên xe cô không có để ý, bởi vì cô đang mải suy nghĩ kế sách ứng phó với đối tượng gặp mặt kia . Khi xe đi qua cổng trung tâm hội nghị quốc gia, cô nghe thấy tiếng loa phát thanh thông báo cùng 1 loạt băng rôn quảng cáo ngày mai có hội nghị ẩm thực hàn quốc 1 năm 1 lần.

A!!!! Cô đã nghĩ ra cách rồi, cô sẽ sắm vai một cô gái tham ăn, ham tiền để dọa hắn khiến cho hắn không dám kết giao với cô. Như thế yêu cầu không gặp mặt nữa sẽ do hắn đưa ra không phải là cô, mọi người trong nhà sẽ không ai nói gì được cô cả, cô thật là quá thông minh đi, hắc hắc ( ôi chao ~~ lại một người mắc bệnh tự kỷ nữa rồi, đứng con gái đầu lòng của mình a~).



Vì nghĩ ra được kế sách ứng phó nên cô vui hẳn lên. Tâm trạng tốt nên nhìn cái gì cũng đẹp, bầu trời xanh này, những cây bằng lăng tím bên đường này, các cô cậu sinh viên đang dạo chơi trên đường này , tất cả đều đáng yêu làm sao. Nhưng khi cô vô tình nhìn lên gương chiếu hậu thì …. Cái gì thế kia??? Chiếc ô tô con này nhìn quen quen a. Cô quay người lại…. Ăc… Đó… đó không phải là chiếc Audi của chị Ái Dương - chị dâu tương lai của cô sao? Mặc dù họ đã cải trang, người thì đeo kính râm ,mặc áo măng tô cao cổ để che mặt ,người thì lấy báo che mặt giả vờ như đang đọc báo, người thì cúi gập người xuống hay đơn giản là lấp ló sau ghế trước.... Cũng che dấu nhanh đó chứ. Nhưng mọi người lại không biết rằng, mọi người làm vậy chính là giấu đầu hở đuôi sao =.=’, cái gì cũng dấu được nhưng biển số xe có thể giấu được hay sao??? Ngày nào chị Ái Dương cũng lái xe đến chơi, không nhớ được biển số xe mới là lạ đó.

Phản ứng của hai người không thoát khỏi con mắt tinh tường của Nhật Minh. Nhìn hành động và ánh mắt của tên Tử Đăng khi nhìn vào Thanh Vân thì cũng biết hắn là một kẻ háo sắc . Cho dù hắn là con trai của cô Tử Đằng thì cũng không thể nào làm em rể của anh được, sau cuộc xem mắt này phải về nhà bàn bạc lại với mẹ mới được. Anh vừa định quay sang Thanh Vân nhắc nhở cô phải đề phòng với tên Tử Đăng này thì đã bị bà Tử Đằng kéo tay anh, không những thế còn cố ý nháy mắt ra hiệu với anh.



- Con trai à, con với Thanh Vân nói chuyện đi nhé, mẹ nhờ Nhật Minh đưa đến công ty, vừa rồi trợ lý Trần gọi điện kêu mẹ đến công ty có việc gấp.



Trước khi đi bà còn không quên vỗ vào mông của tên Tử Đăng và thầm thì bên tai hắn với một âm lượng nhỏ chỉ hai người mới có thể nghe thấy:"Cô dâu này mẹ đã chọn, con mà để tuột mất thì lúc về biết tay mẹ". Tất nhiên cái vỗ vào mông này của bà cũng khiến hắn gượng ngùng trước mặt bà xã và anh vợ tương lai, nhưng ở trước mặt hai người họ anh chẳng dám hét lên, chỉ có thể xấu hổ gọi một tiếng “mẹ” mà thôi.
Trước khi bà Tử Đằng rời đi, hắn liên tục vâng vâng dạ dạ tỏ ý nghe lời lời dặn của bà , bà đã tạo cơ hội thì tất nhiên hắn phải biết nắm lấy . Mà hắn cũng chẳng cần bà dặn thì hắn cũng phải cố gắng “ăn” cho được Thanh Vân, nếu không thật sự uổng phí cơ hội trời cho này a ~

Khi mẹ hắn và Nhật Minh rời khỏi nhà hàng thì cũng là lúc đám người nhà họ Nguyễn yên tâm trở về nhà, bọn họ khá hài lòng với sự hợp tác của cô. Về phía Tử Đăng,  hắn không quên bày ra phép lịch sự đưa một tay mở cửa nhà hàng, tay còn lại hắn chìa ra trước mặt, người hơi cúi thấp xuống, kiểu này giống như hắn đang mời một quý cô nhà giàu vậy



- Lady first, Thanh Vân , họ đi rồi, chúng ta cũng nên vào thôi

Cặp mắt mà cô bắt ngờ nhìn thấy kia đã theo dõi cô từ lúc ở ngoài cửa. Lúc đó chỉ là vì tò mò đối tượng xem mắt của bác sĩ Tử Đăng. Hắn chỉ nhìn thấy lưng chứ không nhìn thấy mặt nên không biết cô có đẹp hay không, nhưng hắn nghĩ có lẽ cô sẽ đẹp một cách kiêu sa hay kiều diễm. Chỉ có như thế cô mới có cơ hội được Đỗ Tử Đăng đồng ý đi xem mắt vì hắn ta là một bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng về tài lẫn sắc trong đám bác sĩ nam ở khoa ngoại, không những thế còn mang tiếng đào hoa và có ánh mắt chọn gái nhất trong đám đàn ông ở toàn bộ bệnh viện F. ( có lẽ từ giờ trở đi sẽ không còn nhất nữa rồi a ~~, vì xuất hiện 1 sinh viên thực tập còn hơn cả hắn a ~~ ) . Nhưng khi cô bước vào thì hắn biết mình đã đánh giá sai về vẻ đẹp của cô. Không phải cô đẹp mà là rất đẹp. Không phải đẹp theo kiểu kiêu sa, kiều diễm hay quyến rũ mà là đẹp một cách thanh thuần, đẹp một cách đáng yêu có chút ngây thơ. Hắn nghĩ, chỉ cần cô thay đôi giày cao gót đen kia bằng một đôi giày trắng tuyết hợp với chiếc váy trắng của cô thì chắc chắn mọi người sẽ nghĩ cô là một công chúa hoàng thất ở một đất nước nào đó đến Việt Nam du lịch.

Hắn mải ngắm nhìn cô mà không hề phát hiện ra rằng hôm nay hắn rất lạ lùng. Mọi khi có cô gái nào đẹp đi qua, chào hỏi hay muốn làm quen hắn thì hắn cũng chỉ nhìn liếc qua một cái rồi ngoảnh mặt làm ngơ .Mà bây giờ, từ khi hắn nhìn thấy cô đi vào thì hắn đã không còn tâm trí nào để nhớ đến đám bạn cùng lũ đàn em bên cạnh đang ngồi chúi đầu lại kể chuyện cười hay nói chuyện phiếm với nhau . Đến khi cô cười gật đầu đáp trả hắn , hắn nhìn cô không chớp mắt. Tuy rằng nụ cười của cô chỉ là một nụ cười xã giao nhưng lại làm cho hắn cảm giác như mình được đắm mình trong gió xuân vậy. Hắn sững sờ, tim hắn ngây ngất và nó đang đập thình thịch một cách rộn ràng trong lồng ngực cường tráng của hắn. Đến khi cô ngồi xuống hắn mới choàng tỉnh, vừa rồi hắn bị làm sao vậy, chả lẽ hắn bị mắc bệnh tim??? Không đúng!!! Hắn mới kiểm tra sức khỏe tuần trước, các bác sĩ chuẩn đoán tim hắn bình thường mà. Thôi kệ, hôm nào rảnh thì hắn sẽ đi khám lại một lần nữa xem sao . Thiên Vũ vội vàng lấy lại trạng thái lúc ban đầu cười nói với đám bạn cùng đám đàn em, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn sang phía bàn của Đỗ Tử Đăng

 Chú thích:

1. Ý nghĩa của cái tên Tử Đằng ( Wisteria)- mẹ của Đỗ Tử Đăng

Các giống hoa wisteria với đủ các màu sắc xanh, hồng, trắng và vàng. Những bông hoa wisteria mềm mại như những áng mây và thảm hoa trải dài miên man đến ngút ngàn khiến cho người xem có cảm giác như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Ở Nhật Bản, loài hoa wisteria hay còn gọi là Hoa Tử Đằng, hoa fuji rất được yêu chuộng. Nếu như ở các nước Phương Tây, hoa hồng là biểu tượng của tình yêu thì ở xứ xở phù tang này Hoa tử đằng lại tượng trưng cho tình yêu bất diệt.

Link trích dẫn:

http://gnuhel.wordpress.com/2010/09/14/hoa-t%E1%BB%AD-d%E1%BA%B1ng-wisteria-tha%CC%81c-n%C6%B0%C6%A1%CC%81c-hoa-muon-sa%CC%81c-ma%CC%80u/

2. Ý nghĩa của nghệ danh Thủy Tiên( Thủy Tiên không phải tên thật nha, tên thật của chị ấy thì phải đợi rồi. Tuy chị ấy chỉ là nhân vật phụ nhưng mà ta rất khâm phục chị ấy cũng như khâm phục bà Tử Đằng vậy)

Thủy Tiên là loại cây có thân hành, nở hoa vào mùa xuân, có những chiếc lá mịn màng mọc thẳng và những đóa hoa sáu cánh trắng như tuyết, nhị hoa như một cái ly màu vàng ở giữa, chung quanh mép viền một vòng đỏ thẫm, hương thơm rất dịu. Cái nhụy hình ly nằm giữa bông hoa được cho là để dùng chứa nước mắt của chàng Narcissus bất hạnh .



Ngụ ý : unrequited love, deceitful hope, great regard, respect

Thông điệp : “You”re the Only One”, “The sun is always shining when I”m with you”

Thủy tiên theo ý nghĩa cách gọi tên hoa có nghĩa là“ Nàng tiên nước “, nàng tiên hoa nơi thuỷ cung. Quả như vậy, Thủy Tiên là một loài hoa không nhan sắc loè loẹt, rực rỡ như những loài hoa khác mà mảnh mai, trinh khiết, thuỳ mị, mang phong cách nữ tính, ưa sạch sẽ, đầy vẻ quý phái. Thủy Tiên thuộc họ hàng, bà con với hoa huệ, nhưng lá ngắn hơn, củ to hơn, gần như củ hành tây và củ loa kèn (dại).

Hoa Thủy Tiên có nguồn gốc xuất xứ từ Nhật và Trung Quốc, thân trắng như một củ hành nhỏ và được trồng trong nước. Rễ hoa tròn dài và trắng muốt, lá thon dài và xanh mướt, hoa thủy tiên có cánh mỏng trắng tinh hay vàng nhợt như cánh bướm, nhụy như chiếc cốc nhỏ, khi nở hoa tỏa ra hương thơm. Hoa Thủy Tiên trắng (Narcissus) biểu tượng cho sự sang trọng và kiêu sa nhưng ý nghĩa của nó lại là yêu chính mình và mang tính ích kỉ.
link trích dẫn:m.phununet.com/WikiPhununet/ChiTietWiKi.aspx?m=0&StoreID=9453

3. Điển tích về Đăng Đồ Tử

Đăng đồ tử: kẻ háo sắc

Điển tích: Thời tam quốc, nhà văn học của nước Sở là Tống Ngọc, không những viết văn chương hay, mà còn là một nghi biểu nhân tài, lại rất biết nói chuyện.

Một hôm, Đăng Đồ Tử nói với Sở vương là Tống Ngọc rất háo sắc, thế là Tống Ngọc biện giải, nói:

- “Nữ nhân đẹp nhất trong thiên hạ chính là hàng xóm ở bên phía đông nhà tôi, cô ta thường leo lên tường nhìn lén tôi đã ba năm rồi, nhưng tôi vẫn chưa đón nhận tình yêu của cô ta ! Trái lại, nhìn vợ của ông Đăng Đồ Tử, tóc tai rối bời, lỗ tai nghiêng lệch, răng không ngay ngắn, trên mặt mọc nhiều mụn, khi đi thì eo lưng cong, lại còn chân cao chân thấp nữa, đàn bà như thế, ông Đăng Đồ vốn đã không thích bà ta, nhưng bà ta lại có năm đứa con với ông ta. Đại vương, theo ngài thì ai là người háo sắc ?”

Link trích dẫn:

http://vongtinhgiang.wordpress.com/2011/09/17/cung-khuynh-ch%C6%B0%C6%A1ng-25/

4. Ảnh gia đình Đỗ Tử Đăng



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét