Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Yểu điệu công tử, y nữ hảo cầu _ Chương 11



Chương 11.

Editor : Điệp Phi Vũ

Beta : Thần Vương Tiên Trang



Tới Dược đường, thời gian đã muộn cũng không tiện thu dọn gian phòng. Nhược Tích ổn định cho tiểu Mặc ở gian phòng của mình trước. Tiểu Mặc tính tình trẻ con, cũng không có chứng bệnh thích ứng thay đổi hoàn cảnh gì, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Nhược Tích giúp hắn kéo chăn tốt, lúc trước bị một trận ầm ĩ như vậy, chính mình cũng cảm thấy không có buồn ngủ gì. Vì thế, dứt khoát thắp lên một ngọn đèn dầu, bắt đầu tinh tế nghiên cứu bản thảo Bùi thúc thúc để lại.

 Bùi thúc thúc trong miệng nàng, chính là chủ nhân của Dược đường này, cũng là phụ thân thân sinh của Bùi Ngạn Thư. Nhắc tới người này, năm đó ở trên giang hồ cũng là nhân vật có thanh danh nổi tiếng. Là đương gia chi chủ Bùi Ánh Phong của tam đại thế gia Hạo Yên môn trong võ lâm, không chỉ có võ nghệ cao cường, còn có một thân y thuật kỹ càng lại càng xuất thần nhập hóa. Sau đó, hắn vì người yêu trong lòng mà cam nguyện buông tha vị trí môn chủ, từ đó luôn sống trong kinh thành, thuận tiện mở y quán này hành y cứu người. Còn bản thân Nhược Tích, từ lúc năm tuổi vào kinh, liền đi theo Bùi Ánh Phong học tập y thuật, đến nay đã được mười ba năm rồi. Tuy rằng y thuật  của Bùi Ánh Phong kỹ càng, tính tình lại siêng năng, ngày thường chẩn trị cho người bệnh dùng châm dùng thuốc cũng là nơi nơi cẩn thận. Hễ có chứng bệnh nghi nan (khó xử lý) hỗn tạp nào, đều sẽ ghi lại tỉ mỉ trong bản ghi chép. Mặc kệ lúc ấy điều trị thành công hay không, sau này đều cùng nàng thương thảo bệnh tình nhiều lần, nghiên cứu y pháp (phương pháp chữa bệnh) tốt hơn. 

          Nhược Tích lật đến trang cuối, chữ viết phía trên là do nàng lưu lại gần đây. Chính là ghi lại tình trạng ôn dịch của mấy thôn trang ngoài thành trong đoạn thời gian trước. Đây là một loại bệnh trạng chưa từng thấy qua trước kia. Người bị bệnh thoạt đầu cũng không có rõ bệnh trạng, nhưng trên người sẽ nổi lên một ít điểm đỏ thật nhỏ, năm sáu ngày trôi qua, sẽ cảm thấy đau đầu mê man. Sau đó sẽ nguy kịch hơn. Tiếp theo khoảng chừng mười ngày, miệng sẽ sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh. Mà một khi tới giai đoạn này, đã là bệnh nguy kịch hồi thiên phạp thuật (hết cách xoay chuyển).

          May mà chính là, chứng bệnh này tuy là chưa bao giờ nghe thấy, nhưng phương pháp điều trị lại bình thường. Nàng tương ứng với bệnh trạng đau đầu, chóng mặt nặng, hôn mê, thử vài loại phương thuốc chữa ôn dịch thường dùng, rất dễ dàng liền tìm được phương pháp trị tận gốc. Chỉ là khi phát hiện tình trạng bệnh đã đặc biệt nghiêm trọng, sau khi cố gắng hết sức vẫn là bất lực.

          Cang khương, chu sa, nha tạo, nhi trà... Nàng nâng bút, đem toàn bộ dược liệu dùng cho điều trị bệnh dịch mà bản thân có thể nhớ ra sao chép lên trên một trang giấy. Hiện giờ, đang thời điểm đông xuân nối tiếp, khí hậu biến đổi thất thường, chính là lúc bệnh dịch xảy ra nhiều. Bắt đầu từ ngày mai, trong Dược đường cần phải tích trữ nhiều dược liệu cần thiết một chút, chuẩn bị khi cần đến.

          Nàng đang viết đến một vị dược liệu cuối cùng thì đột nhiên phòng trước vang lên một hồi tiếng đập cửa dồn dập, kèm theo là tiếng gọi cửa "Đại phu, đại phu" .

          Nhược Tích vội dừng bút, bước nhanh đi ra ngoài.

          Tới trước cửa Dược đường, nàng mở cửa ra. Một hán tử trung niên to khỏe cõng theo một người đứng ở trước cửa, gấp đến độ nói năng lộn xộn: "Nương ta, đại phu, nương ta..."

          Nhược Tích nghiêng người tránh qua một bên: "Mau vào." Thời điểm nghiêng người, dư quang khóe mắt ngoài ý muốn nhìn thấy, cạnh cửa có một thân ảnh cố gắng né tránh .

          Mặt nàng không chút thay đổi coi như không thấy, xoay người đóng cửa.

          "Ngoại trừ hôn mê, còn những bệnh trạng khác?" Nàng ngồi ở bên cạnh bàn, vừa giúp lão nhân gia bắt mạch, vừa hỏi bệnh tình.

          Hán tử nói : "Nói chung là đau bụng. Ăn liền nôn ra." Thấy vẻ mặt nàng lạnh lẽo, hắn càng sốt ruột, "Đại phu, rốt cuộc nương ta như thế nào?"

          Chốc lát, Nhược Tích buông tay xem mạch xuống, vẻ mặt khẽ buông lỏng cười nói: "Yên tâm. Chẳng qua là bị nhiễm phong hàn. Sức khỏe của lão nhân gia khá yếu, bình thường cần chú ý một chút. Ta kê mấy vị thuốc thích hợp, uống vào liền không đáng ngại."

          Lúc này hán tử trung niên mới nhẹ nhàng thở ra.

          Nàng nhắc bút ghi phương thuốc, đưa cho thanh y (y phục màu xanh) nam tử ở bên cạnh vừa mới khoác áo ngoài từ trong phòng đi ra nói : "Chu đại phu, làm phiền,  theo như phương thuốc này lấy dược, trước mắt sắc một thang trước."

          Chu đại phu gật đầu nhận lấy, nhìn y phục nàng ổn thỏa, lúc bốc thuốc liền hỏi nói : "Nhược Tích, đã trễ thế này còn chưa đi ngủ?"

          Từ trước đến nay đại phu trong y quán luân phiên nhau gác đêm, mà đêm nay là tới phiên hắn. Hắn nghe được tiếng đập cửa liền mặc y phục rời giường, nhưng so với nàng vẫn còn chậm một bước. Có thể thấy được nàng căn bản là không có ngủ.

          Nhược Tích gật đầu, đỡ lão nhân gia kia nằm xuống giường ở một bên, nói với giọng ôn hòa : "Đêm dài lắm sương, khí lạnh dễ dàng xâm nhập. Khó tránh bệnh trạng lão nhân gia bị cảm lạnh càng thêm nặng, hai người tạm thời ở Dược đường nghỉ tạm một đêm, đợi ngày mai sẽ trở về, được không?"

          Chu đại phu hiểu ý phụ hoạ: " Đúng a. Ta đi sắc thuốc, rất nhanh sẽ có."

          Hán tử trung niên chần chừ nói : "Đại phu nói rất đúng, nhưng nương tử nhà ta vẫn còn chờ ở nhà..."

          Nhược Tích nói : "Nếu ngươi yên tâm, có thể để lão nhân gia lưu lại cho chúng ta chiếu cố. Sáng sớm ngày mai lại đến đón người."

          Hán tử vội nói: "Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu! Nương ta giao cho các ngươi chiếu cố, ta rất yên tâm!"

          Nhược Tích gật đầu: "Vậy ta liền đi thu dọn gian phòng phía sau, lát nữa cho nương người ngủ lại."

          Nàng nói xong cất bước vào sân sau, vừa đi vào trong bóng đêm, bỗng nhiên cảm thấy một trận gió lạnh tạt vào mặt, lãnh ý bức người.

          Đêm dài lắm sương, khí lạnh dễ dàng xâm nhập...

          Nhược Tích đi được hai bước, dừng chân lại. Mặt không chút thay đổi ở trong gió rét đứng lại khoảnh khắc, bỗng nhiên xoay người, lại đi trở về phòng trước.

          Chu đại phu thấy nàng quay lại, đang định mở miệng hỏi, liền thấy nàng hai ba bước đi tới cửa bên, đột nhiên mở cửa, lạnh lùng nói: "Vào đi."

          Bóng người vốn ngồi ở trên bậc cửa chợt nhảy dựng lên, vỗ ngực la lên: "Dọa chết người! Trước khi mở cửa không có két một tiếng hả?"

          Nàng lạnh lùng nói: "Câm miệng. Đi vào không cho phép làm ồn."

          "Hừ." Bóng người rất kiêu ngạo mà khẽ vung tóc, thở phì phì nói, "Ai muốn vào trong a?" Nữ nhân chết tiệt, lúc trước lại giả bộ không nhìn thấy hắn, để lại hắn ở chỗ này hít gió lạnh!

          Nhược Tích cũng không cùng hắn nói nhảm, tay vừa nhấc liền đóng cửa.

          "Này này này!" May mà hắn nhanh tay lẹ mắt ngăn lại một phen, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, bực bội nói, "Ngươi cúi đầu sẽ chết hả?" Nữ nhân đáng ghét! Cũng chỉ biết đối với hắn cứng rắn! Không thể thuận theo hắn cầu xin một chút sao?

          Giọng điệu của Nhược Tích hợp tình hợp lý nói : "Không đóng cửa, có gió."

          Bùi Ngạn Thư hiểu ngầm, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút, một chân vừa rảo bước tiến lên, trong miệng thầm nói: "Những người bệnh kia thì chiều chuộng!"

          Bọn họ hít không được một chút gió, lại có thể mặc hắn hít gió tây bắc!

          Tuy trên miệng hắn nói như vậy, vào cửa, nhìn thấy lão thái thái kia nằm ở trên giường, vẫn là đẩy đẩy nàng nhỏ giọng nói: "Không có sao chứ?"

          Nhược Tích nói : "Có chút cảm mạo. Không có gì đáng ngại." Ngừng một chút vẫn như cũ cảnh cáo hắn, "Không được ồn ào."

          "Đã biết." Hắn liếc xéo nàng một cái, cực kỳ khinh thường. Hắn cũng không phải là người ngu. Ồn ào bệnh nhân của nàng, tự tìm cái chết a?

          Chu đại phu bốc thuốc phía sau quầy nhìn thấy người vừa tới rất kinh ngạc, "Bùi công tử, sao ngươi lại tới đây?" Vị Bùi đại công tử cao quý này, bình thường nổi danh chán ghét Dược đường. Thỉnh thoảng đến lần một lần hai, cũng đều lấy tay che mũi, tiếp tục vẩy lên lan hoa chỉ chọn 3 lựa 4*. Nhưng mà nói thật, không ai hoan nghênh hắn đến cũng đúng. Hắn ghét bỏ bọn họ, ngược lại bọn họ cũng ghét bỏ hắn. Lại nói lần trước hắn tới đây, liền khiến cho Dược đường gà bay chó sủa, kết quả còn làm cho Nhược Tích nổi trận lôi đình. (* : lan hoa chỉ ở đây ý nói các ngón tay đẹp của xếp lại thành hình hoa lan; chọn 3 lựa 4 ý là nói ca giơ tay lên rồi ngắm nghía, sờ sờ tay tự sướng vì có tay đẹp ý)

          Bùi Ngạn Thư vừa bị hắn hỏi, trên mặt hơi hồng, vội ho khan một tiếng thật mạnh, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược* nói : "Ân... Không sai không sai, bên ngoài rất lạnh. Nhược Tích, khóa cửa quan trọng, đừng lưu lại khe hở để gió luồng vào." (* : = ông nói gà bà nói vịt)

          Lúc này Nhược Tích mới nghĩ đến vấn đề này, cau mày nói: "Ngươi tới làm gì?"

          "Ta..." Hắn nhìn trời nhìn đất nhìn bốn phía, sau một lúc lâu hổn hển giậm chân kêu lên, "Làm sao vậy? Ta không thể tới hả? Đây là Dược đường của phụ thân ta, ta muốn tới thì tới muốn đi thì đi! Không ai quản được!"

          Hắn mặc dù là kêu, nhưng vẫn biết giảm thấp âm thanh, ước chừng vẫn là lo lắng lời cảnh cáo lúc trước của nàng.

          Chu đại phu liếc mắt xem thường, đi vào sân sau sắc thuốc.

          Hán tử kia sau khi thiên ân vạn tạ (nghìn cái ân, vạn- mười nghìn tạ ơn- ý nói rất cảm kích cảm ơn) cũng cáo từ rời đi.

          Người bệnh luôn luôn mơ màng ngủ. Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ là "người sống", mũi đối mũi, mắt đối mắt.

          Bùi Ngạn Thư sờ sờ cái mũi, "Nhược Tích... Ta... Ta..." Hắn "ta" nửa ngày, đột nhiên cả giận nói, "Tại sao ngươi liên tục nhìn ta?" Như vậy khiến hắn làm sao nói được?

          Nhược Tích quay đầu, xem người bệnh.

          Hắn gãi gãi cái trán, tiếp tục nói, "Nhược Tích... Ta... Ta...", lại "ta" nửa ngày, bỗng nhiên cúi đầu nói nhanh vài chữ, tốc độ nói cực nhanh mơ hồ không rõ.

          Nhược Tích cái gì cũng không nghe thấy, liền ngẩng đầu, lặng im mà nhìn hắn.

          Vẻ mặt Bùi Ngạn Thư uể oải. Sau một lúc lâu, thấy nàng muốn mở miệng, hắn vội cướp lời nói: "Ta biết! Ngươi không có nghe rõ! Gấp cái gì a, ta lặp lại lần nữa là được rồi! Ta... Trước đó ta nổi lên nổi lên..." ( ĐPV: Thư ca của ta vẫn là đáng yêu nhất)

          ‘Nổi lên’ một đoạn thời gian rất dài, hắn mím môi, rốt cục ngập ngừng nói: "Nhược Tích, ta..." Tâm hắn nhất hoành (vắt ngang) đang muốn buột miệng nói ra, bỗng nhiên Chu đại phu vén rèm đi đến, cười nói: "Thuốc sắc xong rồi."

          Vì thế, lời nói của Bùi Ngạn Thư tới bên miệng, đột ngột lại nuốt xuống.

          Cho lão nhân gia uống thuốc xong, Nhược Tích cùng Chu đại phu mỗi người đỡ một bên, dìu nàng về sương phòng ở sân sau. Sắc mặt Bùi Ngạn Thư xanh mét theo sát.

          Dàn xếp tốt người bệnh, từ sương phòng đóng cửa đi ra. Chu đại phu nói chúc ngủ ngon, liền đi ngủ trước. Nhược Tích nhìn ánh trăng, người trong sân lẳng lặng đợi nàng. Tuấn nhan cứng nhắc, vẻ mặt cổ quái nói không nên lời.

          Nàng nhìn, bỗng nhiên buồn cười.

          "Nhược Tích, ta..." Hắn ngẩng đầu, đang muốn bắt đầu đấu tranh một lần nữa. Bỗng nhiên Nhược Tích lại làm một động tác cấm thanh, gật đầu nghiêm túc nói : "Ta nghe được."

          Gì? Đổi lại thành hắn ngơ ngác.

          Người đối diện lặp lại một lần nữa: "Lúc nãy ta nghe được ngươi nói cái gì. Cho nên, " nàng vỗ vỗ vai hắn mỉm cười thở dài nói, "Không sao. Trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

          Từ nhỏ đến lớn, đều là như vậy. Lúc nào cũng không che đậy miệng làm cho nàng tức giận. Chọc nàng tức giận rồi, lại muốn đuổi theo nhận lỗi. Khi xin lỗi được rồi, lại trước sau như một không được tự nhiên bảo thủ sĩ diện. Nhưng tiếp tục sĩ diện, vẫn phải nói xin lỗi. Dù sao, nếu như nàng không tha thứ cho hắn, hắn không thể yên ổn.

          Tựa như thế này, hơn nửa đêm, vẫn từ phủ Thừa Tướng đi qua đi lại đến Dược đường.

          Chung quy đều khiến người, vừa bực mình vừa buồn cười.

1 nhận xét:

  1. lâu lắm mới đọc típ suýt nữa thì m chẳng nhớ tr nó kỉu gì nữa rồi

    Trả lờiXóa