[ĐOẢN VĂN] ĐIỆP VẤN
¸.•♥•.¸¸.•♥•
Tác giả: Điệp Phi Vũ
***
Tên khác: Thiên thần biến thái
***
Thể loại: cổ đại
***
Beta: Nguyệt Nha
***
Làm ebook: Nguyệt Nha
***
Nguồn: https://yeutinhcac.wordpress.com/
http://hacnguyetlau.blogspot.com/
▂ ▄ ▅ ▇ █ ♪♫♥ YÊU TINH CÁC ♥♪♫ █ ▇ ▆ ▄ ▂
Ngắt một đóa trà mi trắng, Điệp Phi Tuyết khẽ buông mình xuống bãi cỏ, nhìn lên trời cao bất tận, cả một màu xanh lam xen lẫn trắng chói mắt. Nhìn những đám mây ngộ nghĩnh đủ hình thù nàng khẽ cười nhẹ: ‘Liệu chàng có đang nhìn lên trời như ta không? Hay lại đang cặm cụi phê duyệt tấu chương? Đã ăn gì chưa? Đêm qua có ngủ sớm không? Sức khỏe chàng thế nào? Có nhớ ta không?’
Cả ngàn cả vạn câu hỏi cứ xoay chuyển trong cái đầu nhỏ bé của nàng. Bên tai những chú chim sơn ca đang không ngừng cất cao tiếng hót gọi bạn tình. Lọt vào trong tầm mắt là đôi nhạn đang bay cùng nhau, kề vai, sát cánh, trông chúng thật hạnh phúc.
Vân vê đóa trà mi trong tay, phấn điệp bay quanh nàng, nàng cất cao tiếng hát. Tiếng hát nói lên tâm tình, nỉ non, da diết:
” Vấn thế gian tình thị hà vật,
Trực giao sinh tử tương hứa?”
(Hỏi thế gian, tình là vật gì,
Mà khiến (những chú chim nhạn này) sống chết hẹn thề nhau?)
Hội hoa đăng năm đó, nàng cùng hắn thả đèn ước nguyện, nguyện sống cùng nhau đến đầu bạc. Biết chỉ là ước mơ, sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực nhưng thời khắc đó hai người tình nguyện tạm thời lãng quên mọi việc để có một đêm hạnh phúc trọn vẹn bên nhau.
“Thiên nam địa bắc song phi khách,
Lão sí kỷ hồi hàn thử.”
( Dù trời nam hay đất bắc, hai kẻ vẫn luôn sát cánh bên nhau,
Đã trải qua biết bao lúc cùng nhau ấm lạnh.)
Bạch y thiếu nữ dưới ánh trăng đang nhảy múa. Bạch y phiêu phiêu, eo ong mềm mại uyển chuyển theo vũ khúc phượng cầu hoàng. Tiếng hát thanh thúy trong veo như tiếng mưa rơi trên mái hiên, ngọt ngào như nước suối xuôi mình đẩy những cánh hoa rơi. Chân phải đá nhẹ về phía trước, cả người nàng mềm mại không xương ngả về sau, dải lụa cũng xuôi theo cơ thể nàng bay lượn.
Nàng đã múa xong vũ khúc. Thoáng quay đầu liền nhìn thấy hắn, khuôn mặt khẽ ửng hồng, không nghĩ tới lại có người thể biết đến chốn riêng tư của nàng, còn xem nàng múa. Phương nhan vốn băng lãnh như hoa tuyết liên nơi núi cao vì xấu hổ càng thêm đẹp mắt. Nàng từng có lời thề: ‘Sẽ không múa cho bất kì ai xem ngoài trượng phu của mình’
Hắn đang trốn lũ tay sai của Thái hậu giám sát thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Nàng khẽ ho nhẹ, hắn bừng tỉnh Bốn mắt nhìn nhau, lần đầu gặp mặt nhưng có vô vàn điều muốn nói.
“Hoan lạc thú” ( Niềm vui thú khi hoan lạc,)
Khẽ nhắm mắt.
Trong tiểu đình, đôi nam nữ đang nắm tay nhau cùng cho đàn uyên ương dưới hồ ăn. Chúng đều có đôi có cặp, giống như hắn và nàng lúc đó. Hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn. Khẽ mỉm cười. Chỉ cần được bên nhau như vậy là đủ….
Đóa trà mi trong tay nàng vẫn xoay khẽ nhẹ nhàng, nàng cũng đang cười như thời khắc đó, tiếng hát đang cao vút, uyển chuyển, bỗng nhiên trầm xuống:
“Ly biệt khổ
Tựu trung cánh hữu si nhi nữ.
Quân ưng hữu ngữ,
Diểu vạn lý tằng vân.
Thiên sơn mộ tuyết,
Chích ảnh hướng thuỳ khứ?“
( Nỗi khổ lúc chia lìa,
Chung quy đều chỉ vì có tình si như người nam si tình kẻ nữ.
Lời người phải nói ra đi,
Nhưng đã xa mịt mù trên tầng mây vạn dặm (tức đã chết).
Từ nay ta sớm chiều qua ngàn non tuyết,
Bóng lẻ này biết về đâu cùng ai?)
Đóa trà mi trong tay nàng xoay nhanh. Là ai, là ai? Ai đã chia rẽ họ? Là chế độ, là văn võ bá quan, là con mắt của người đời? Hắn là hoàng đế cao cao tại thượng. Còn nàng nàng chỉ là một nữ tử thấp hèn nơi phấn hoa. Hoa khôi Uyển Mị lâu thì sao? Cũng chỉ là gái lầu xanh mà thôi, bị nam nhân thay phiên chà đạp. Lần đầu tiên của nàng là dành cho hắn. Như vậy là quá đủ với nàng. Nàng, thực sự rất hối hận. Không phải hối hận vì yêu hắn.
.
Nàng yêu hắn, hắn yêu nàng.
.
Hai người là lưỡng tình tương duyệt.
.
Hối hận vì gặp hắn quá muộn.
.
Hối hận vì cả tin mà bị chính cậu ruột bán vào chốn ô uế.
.
Giá như nàng gặp hắn sớm hơn.
.
Giá như nàng đừng quá ngây thơ.
.
Nhưng trên đời làm gì có hai chữ giá như hay thuốc chữa hối hận?
.
Nước mắt khẽ rơi, chảy dài theo gò má. Bài hát kết thúc, dư âm sâu lắng. Đóa trà mi trong tay nàng cũng dừng lại.
.
Chỉ cần ta và chàng còn sống.
.
Chỉ cần chàng là minh quân.
,
Chỉ cần bá quan văn võ không chèn ép chàng.
.
Chỉ cần bách tính an cư lạc nghiệp.
.
Nàng hi sinh hạnh phúc của mình thì có đáng gì đâu?
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét