Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

Yểu điệu công tử, y nữ hảo cầu_ chương 6



Chương 6:


Edit: Tiểu Nguyệt
Beta: Điệp Phi Vũ, Trang



          Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ rơi vào bên trong phòng, ở giữa phòng có mấy tấm ván gỗ được ghép qua loa thành một tấm phản, ba bốn tiểu nam hài đã ngủ sâu.

Cửa gỗ bỗng nhiên mở ra, một đạo thân ảnh mảnh khảnh chậm rãi đi tới bên giường. Trước tiên dựa vào ánh trăng lẳng lặng nhìn ra ngoài hồi lâu, sau đó đưa tay lần lượt  thăm qua trán của mấy hài tử trên giường, cuối cùng mới cẩn thận thay bọn họ nâng góc chăn tốt, đóng cửa phòng đi ra ngoài.



"Nhược Tích."

Thanh âm quen thuộc ở phía sau gọi nàng, Vệ Nhược Tích quay đầu lại, thấy Triệu Minh An từ hàng rào đầu kia đi tới.

"Tình hình như thế nào?" Hắn đi tới trước mặt nàng, mắt nhìn cửa gỗ.

"Cơn sốt đều lui, không có gì đáng ngại."

"Vậy là tốt rồi." Hắn nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, bờ môi khẽ nhếch cười nói: "Như vậy xem ra, sáng sớm ngày mai liền có thể đưa bọn họ đi thôn Hà Tây kia rồi."

Ngày đó ba thôn đồng thời bạo phát ôn dịch, bọn họ liền đem người bị bệnh cùng chưa bị bệnh tách ra, tập trung ở những nơi khác nhau trong thôn.

"Còn nhớ rõ khi chúng ta vừa mới tới số người chưa bị bệnh chỉ nhỏ hơn mười người, mà bệnh tật thì dồn lại tròn hai thôn. Cho tới bây giờ, rốt cục chỉ còn lại một thôn này, ước chừng còn có hơn hai mươi người?"

"Hai mươi ba người ."

"A. Ngươi nhớ thật rõ ràng. Vừa rồi ta đã qua nhìn Phúc bá cùng tẩu tử An gia, tình hình đều rất ổn định. Chiếu theo tình hình này xem ra, không quá năm ngày, những người còn lại này liền có thể khỏi bệnh, tình hình bệnh dịch lần này cũng coi như đã qua một đoạn thời gian."

Hai người dọc theo đường nhỏ đi một hồi, nàng bỗng nhiên nói: "Đã chết chín người ."

Triệu Minh An khẽ giật mình, thần sắc cũng có chút buồn rầu, " Chuyện đó cũng là không có cách nào khác. So với trận dịch tả năm trước ở Huy Châu, tình hình lần này tốt hơn nhiều." Từ xưa đến nay, có một trận ôn dịch nào mà không chết người? Nếu có thể trong thời gian ngắn nhất đem thương vong khống chế ở mức thấp nhất, chính là việc rất may mắn rồi.(truyện được đăng tải độc quyền tại http://hacnguyetlau.blogspot.com/ hoặc http://yeutinhcac.wordpress.com/)

Nàng nghe vậy trên mặt cũng nhìn không ra biến hóa gì, chỉ là bỗng nhiên dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn trăng sáng.

Hắn cũng nghiêng đầu, nhìn vào khuôn mặt thanh lãnh (yên tĩnh lạnh lùng) của nàng một hồi lâu, đột nhiên thở dài nói: "Nhược Tích, ngươi là đại phu, hẳn là đã sớm nhìn quen sinh tử."

... Nhìn quen, không có nghĩa là không có khổ sở.

"Chúng ta chỉ là đại phu, cũng không phải thần tiên. Tục ngữ có câu nói, Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, sẽ không giữ ngươi đến canh năm."

Nói chưa hết, nàng đã thu hồi tầm mắt, đi đến phía trước.

Triệu Minh An đuổi theo,  lặng lẽ cùng nàng đi song song một hồi.

Rất nhanh, đã đến trước phòng nhỏ nàng đã ở tạm mấy ngày nay, nhưng cước bộ của nàng lại không ngừng, vẫn là đi về phía trước .

Triệu Minh An liền đi theo nàng, luôn luôn cùng nàng đi đến bờ sông nhỏ ở đầu phía đông của thôn.

Ở trên tảng đá ven sông, ngồi ở bên người nàng. Mái tóc dài của nàng theo gió bay lượn, vẻ mặt luôn luôn thanh lãnh dấu dưới ánh trăng, ẩn ở trong bóng tối.

Im lặng một hồi, hắn nhẹ giọng hỏi, "Đang suy nghĩ cái gì?"

"Bùi Ngạn Thư."

Đáp án ngoài dự liệu. Tim hắn khẽ đập mạnh và loạn nhịp, lập tức cười nói: "Làm sao lại nghĩ đến hắn?"

Nàng nghe vậy nhíu mày, lạnh lùng nói: "Phiền."

Người kia, rất phiền.


Nàng vĩnh viễn không thể quên cảm giác lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy người bệnh chết đi ở trước mắt mình, cái loại tuyệt vọng giống như chìm đắm trong nước này không thể hít thở. Sau đó, trong lúc nàng chìm đắm vào bi thương không thể tự thoát khỏi, lại có người liên tục ở bên tai nàng làm phiền. Nàng không ăn cơm, hắn liền cầm bát cơm chạy đuổi theo nàng, nàng không ngủ được, hắn liền mặt dày mày dạn víu nàng muốn xướng bài hát ru cho nàng. Nàng khổ sở buồn rầu cuối cùng nổi giận, hắn đều giống như ruồi bọ đuổi không đi, từ sáng đến tối đều dính lấy nàng làm phiền nàng gây đau khổ cho nàng. ( ĐPV: Cách của ca thật hiệu quả nè, ca chỉ được cái mặt đẹp với lại công phu “tử triền đánh lạn” thôi, mà chiêu này là chiêu hữu hiệu nhất trong nghệ thuật tán gái nè, bội phục bội phục)

Sau đó, nàng bị hắn làm phiền dần dần đã quên ban đầu hậm hực những thứ gì, bị hắn làm phiền chỉ có thể ăn cơm, đi ngủ, phấn chấn.

Tiếp tục về sau, không biết bắt đầu từ lúc nào, liền dưỡng thành thói quen —— mỗi lần lại chữa bệnh cho bệnh nhân không tốt, liền sẽ theo bản năng mà tìm hắn, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn khuôn mặt hi hi ha ha không buồn không lo kia, liền sẽ cảm thấy cuộc đời của nàng vẫn tràn ngập hy vọng, chết cũng đã không còn đáng sợ như vậy.

Nàng nghĩ đến có chút xuất thần, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay phải mát lạnh, nghiêng đầu nhìn thấy ống tay áo bị người kéo lên, Triệu Minh An đang ngưng thần nhìn máu ứ đọng trên đầu cánh tay của nàng.

"Còn đau không?" Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng ấn lên , thấp giọng nói.

Nàng lắc lắc đầu. Sớm đã không đau, nhưng máu bầm vẫn không tiêu tan.

"Cũng mười ngày rồi, làm sao còn không tiêu..." Hắn nhìn da thịt vốn giống như bạch ngọc, cảm thấy đau lòng, "Người kia làm sao lại hạ thủ như vậy a..." Tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhi gia , nếu như đập phá đem tay đập gãy thì làm sao đây a?

"Hắn không phải cố ý ."

Chậm rãi mà trả lời vốn là nhất quán (trước sau như một) đều ba vô lan (mặt nước không có sóng - không thay đổi thái độ, giọng điệu,…). Nghe vào trong tai người khác, lại khó tránh có chút mùi vị hết sức bảo vệ. Triệu Minh An nghe vậy nhìn nàng một cái, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì: "Nhược Tích, ngươi cùng Bùi công tử thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cảm tình kỳ thật rất tốt đi ?"

Vệ Nhược Tích khẽ giật mình, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào. Cảm tình của nàng cùng Bùi Ngạn Thư có tốt hay không ? Nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nàng vốn là xem người đó không vừa mắt, cũng thường ở trước mặt Mạc di đâm thọc (mách lẻo). Nhưng nếu hắn xảy ra chuyện, nàng nhất định sẽ rất lo lắng.(truyện được đăng tải độc quyền tại http://hacnguyetlau.blogspot.com/ hoặc http://yeutinhcac.wordpress.com/)

Nàng cùng mỗi người trong Bùi gia, cảm tình đều rất tốt.

Hiếm thấy nàng do dự, Triệu Minh An nhìn ở trong mắt, đột nhiên liền cảm thấy chính mình rất hồ đồ. Làm sao lại vì nàng chưa từng chủ động ở trước mặt hắn nhắc qua người đó, vì nàng nhìn người đó sẽ không có sắc mặt tốt, liền một bên tình nguyện mà cho rằng tình cảm của bọn họ nhất định không tốt? Hắn rõ ràng hiểu rõ nàng, tính tình thanh lãnh vô cầu (không cầu, không muốn một cái gì), sợ là ngày sau cho dù đối nghịch với người mình thích, từ trên mặt cũng nhìn không ra nguyên nhân như thế nài.

"Nhược Tích, hắn không xứng với ngươi." (Muội ơi, biến thái tỷ muốn ném đá tên này, muội có muốn cùng tỷ ném không???)

Nắm lấy tay nàng bỗng nhiên tăng thêm lực đạo, khiến nàng lạnh lùng ngước mắt nhìn hắn.

Hắn vẫn là cúi đầu nhìn vào máu ứ đọng trên cánh tay phải của nàng, giọng nói bình thản tựa như chỉ là đang bàn luận thời tiết tốt xấu: "Năm đó lần đầu gặp các ngươi,  chỉ là hai đứa hài tử. Hiện giờ, ngươi đã trưởng thành là nữ tử hào quang chói mắt, nhưng Bùi Ngạn Thư lại quá vô vi bình thường (tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ)."

Vệ Nhược Tích nhíu mày, không rõ hắn đang nói cái gì. Nàng cùng Bùi Ngạn Thư, cái hào quang chói mắt từ trước đến nay là hắn mới đúng.
Triệu Minh An chống lại con ngươi băng lãnh mà hoang mang của nàng, chỉ hờ hững thở dài: "Cũng có lẽ là ta quá lo lắng." Cảm tình tốt không nhất định chính là tình yêu nam nữ, cũng có thể là tình huynh muội, tình thân hữu (bạn thân). Nàng và Bùi Ngạn Thư từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nếu thật sự muốn yêu thích, sớm đã nên thích không phải sao?

Nghĩ đến đây, thần sắc trên mặt hắn buông lỏng một nửa, ôn nhu nắm tay nàng mà chân thành nói: "Nhược Tích, tuy rằng ngươi không phải muội tử của ta, nhưng ở trong lòng ta, luôn luôn đem ngươi cùng Tuyết nhi đối xử ngang nhau. Hiện nay nếu như các ngươi cùng yêu thích một người, khó tránh khỏi sẽ không có tình cảnh cãi nhau vì tình tranh chấp, còn ta, thật sự không đành lòng nhìn thấy bất cứ người nào trong hai ngươi thương tâm."

Vẻ mặt Vệ Nhược Tích lãnh đạm nghe hắn nói xong, đến lúc nghe được bốn chữ "vì tình tranh chấp", nàng chợt đứng lên, trên mặt rốt cục cũng hiện ra vẻ không kiên nhẫn.(truyện được đăng tải độc quyền tại http://hacnguyetlau.blogspot.com/ hoặc http://yeutinhcac.wordpress.com/)

Lục đục giữa người và người với nhau, tranh giành tình nhân, những việc này từ trước đến nay nàng tránh chỉ sợ không kịp.

Thấy nàng không kiên nhẫn, tựa như đã được cam đoan, khuôn mặt tuấn tú của Triệu Minh An chậm rãi xuất hiện ý cười: sớm biết nàng phản cảm, cho nên mới phải cố ý nhắc đến a.

—— Đúng, hắn xác thực tồn tại một chút tư lợi nho nhỏ. Nhưng mà, tâm ý hy vọng nàng hạnh phúc lại nửa phần cũng không giả. Nàng là cô nương tốt nhất mà hắn gặp qua, nên chỉ có nhân tài mới xứng với nàng. (Đùa chứ, đọc đến đoạn này biến thái ta muốn làm giống như lời chửi “hắn” của ca ở chương 1 quá, đày hắn xuống 18 tầng địa ngục, ta đứng đầu antifan của 2 anh em nhà họ Triệu, hừ)

Về phần Bùi Ngạn Thư...

Mấy năm qua tuy là du hý hoa tùng (dạo chơi giữa bụi hoa, bụi hoa ở đấy là chỉ một đám nữ nhân nè), tầm mắt lâu dài lại cũng chỉ có dừng tại hình ảnh một nữ tử kia. Chỉ cần cái loại quan tâm này không phải ưa thích, cuối cùng cũng có một ngày, hắn sẽ quay đầu nhìn lại liên tục cuồng dại chờ đợi người kia đi?

       Mà hắn nhìn, nhiều năm như vậy luôn luôn nhìn, nhìn thấy tỉ mỉ rõ ràng, hai người như vậy, hai người cùng nhau lớn lên, rõ ràng là hai bên đều không có tâm ý không phải sao?

4 nhận xét:

  1. c6 quá nhiều lỗi, m đã beta lại, cũng đã đăng lại trên hacnguyetlau, tỷ qua copy về mà sửa lại, truyện tỷ edit, m đọc thôi cũng đã thấy lỗi rồi, nếu tỷ cứ khăng khăng cứ đòi đăng mà không beta thì thôi, m sẽ không nhận truyện này nữa, tỷ tìm người khác mà beta.
    dạo này m mệt mỏi về thể xác cả tinh thần cho nên nc gì không đúng tỷ bỏ qua đi

    Trả lờiXóa
  2. cái câu " hắn sẽ quay đầu nhìn lại liên tục cuồng dại chờ đợi người kia đi?" ý chỉ Đông Tuyết?

    Trả lờiXóa
  3. cái câu " hắn sẽ quay đầu nhìn lại liên tục cuồng dại chờ đợi người kia đi?" ý chỉ Đông Tuyết?

    Trả lờiXóa