Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

Yểu điệu công tử, y nữ hảo cầu _ Chương 12




Chương 12.

Editor : Điệp Phi Vũ

Beta : Thần Vương Tiên Trang



          "Nhược Tích tỷ tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy?"

          Sáng sớm, Nhược Tích liền bận rộn ở sân sau, Tiểu Mặc gục ở trên bệ cửa sổ nhìn nàng.

          "Phơi thảo dược." Nàng vừa trả lời, động tác trong tay không ngừng, nhanh nhẹn mà đem thảo dược trong giỏ phân biệt lần lượt ở bên trúc biển bắt đầu hong khô. (do nhiều thanh trúc ghép lại, vừa rộng vừa mỏng gọi là trúc biển)

          Tiểu Mặc nhìn thấy mới lạ, ngón tay út chỉ loạn một trận. "Cái vừa tròn vừa dẹp kia là cái gì?"

          "La Hán quả."

          "Cái màu trắng giống như con sâu nhỏ kia?"

          "Đông trùng hạ thảo."

          "Cái kia..."

          Cái gì hắn cũng hỏi trông rất vui vẻ. Nhược Tích rất kiên nhẫn giải đáp từng cái, cuối cùng cười nói: "Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, mấy ngày nữa ta đặc biệt dạy ngươi nhận biết thảo dược."

          "Được a." Tiểu Mặc nghe vậy kích động không thôi, vẻ mặt khát khao nói, "Ta muốn giống Nhược Tích tỷ tỷ, tương lai cũng làm một đại phu giỏi trị bệnh cứu người!"

          Nhược Tích cười nói: "Không tệ. Bất quá trước đó, cần phải đến học đường đi theo tiên sinh cố gắng đọc sách."

          Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp, tiểu nhân nhi lầu bầu kháng nghị: "Ta không muốn đọc sách..."

          Nhược Tích phơi hết thảo dược, đi tới vỗ vỗ đầu nhỏ của hắn: "Nếu như ngươi không biết chữ, vậy thì ngay cả y thư (sách thuốc) cũng xem không hiểu. Tương lai làm sao có thể làm một đại phu giỏi?"

          Tiểu Mặc bĩu môi một hồi, miệng lại lần nữa phấn chấn nói : "Ân, vậy ta hảo hảo đọc sách, cũng cố gắng hết sức đi theo Nhược Tích tỷ tỷ học bản lĩnh chữa bệnh. Làm đại phu giỏi!"

          Nhược Tích cười nói: "Không tệ."

          Chu đại phu từ phòng trước nhô đầu ra, cười hì hì nói: "Tán gẫu cái gì đấy? Vui vẻ như vậy! Tới ăn điểm tâm đi."

          Trời sáng y quán liền mở cửa, cần có người trông nom. Ba người liền đem bàn nhỏ ghế nhỏ tụ lại ở phòng trước ăn điểm tâm. Cháo kê với thêm vài món ăn sáng đơn giản, cười cười nói nói cũng rất thoải mái. Thỉnh thoảng cũng có người quen đi qua cửa, cùng bọn họ mỉm cười chào hỏi.

          Ăn được một nửa thì một chiếc xe ngựa chạy đến, dừng ở trước cửa.

          Bùi Ngạn Trữ hoạt bát nhảy xuống xe, cái miệng nhỏ nhắn nói ngọt : "Nhược Tích tỷ tỷ sớm, Chu thúc thúc sớm."

          Chu đại phu đang cầm bát cơm trực tiếp vui mừng: "Đúng là rất sớm. Trữ nhi, tại sao hôm nay đến sớm như vậy hả? Không phải nhớ ta và Nhược Tích tỷ tỷ của ngươi chứ?"

          "Đương nhiên là nhớ…. Đã lâu Trữ nhi không gặp Chu thúc thúc rồi, cho nên đặc biệt đến thăm người a."

          Chu đại phu càng vui vẻ: "Nhìn nha đầu này miệng ngọt thật."

          Bùi Ngạn Trữ nhìn nhìn Tiểu Mặc, lại đem mắt trộm dò xét Nhược Tích, chậm rãi đi qua. "Nhược Tích tỷ tỷ, ta..."

          Nhược Tích ôm cổ, véo véo khuôn mặt của nàng cười nói: "Đừng nóng vội. Chờ Tiểu Mặc ăn xong, đi đến học đường cùng với ngươi."

          Tiểu nha đầu lập tức hoan hô nhảy nhót. Tối hôm qua Nhược Tích tỷ tỷ tức giận đem Tiểu Mặc mang đi, phí công nàng còn đặc biệt dậy thật sớm tới đây bắt người đấy. Sợ Nhược Tích tỷ tỷ không cho đi, không ngờ lại dễ dàng như vậy.

          "Tới học đường phải nghe lời tiên sinh. Không cho phép khi dễ Tiểu Mặc." Nha đầu kia, cùng nương của nàng (BNT) giống nhau, đều rất tinh quái.

          Bùi Ngạn Trữ vỗ ngực đảm bảo: "Đã biết. Trước khi ta ra cửa, nhị ca đã lặp đi lặp lại nói với ta thật nhiều lần!" Khuôn mặt nàng là ác nhân sao? Mọi người đều lo lắng...

          Đợi Tiểu Mặc cùng Bùi Ngạn Trữ lên xe, xe ngựa chạy đi rất xa, Nhược Tích vẫn còn đứng ở chỗ cũ nhìn theo, liên tục đợi đến khi xe ngựa quẹo góc rẽ liền không nhìn thấy nữa. Nàng đang định cất bước trở về phòng, lúc này, lại có một chiếc xe ngựa từ cuối ngã tư đường chạy đến, rất nhanh tới trước mặt.

          Nam tử nhu sam tuấn nhã vén rèm đi ra, xác định rõ mục tiêu, hướng nàng làm động tác vái chào nói : "Nhược Tích cô nương, sớm."

          Dường như là đặc biệt đến tìm nàng.

          Nhược Tích cũng không thấy kinh ngạc, bình thản hỏi: "Xem bệnh sao?"

          Tô Thiếu Ương cười một tiếng: "Đúng."

          "Mời."  Vẻ mặt nàng hơi giãn ra, đối với người bệnh đến y quán chữa bệnh, vẻ mặt luôn luôn ôn hoà.

          Tô Thiếu Ương lại lắc đầu, ngưng thần nhìn nàng một hồi lâu, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc kính cẩn nói : "Nhược Tích cô nương, thực không dám giấu diếm. Cũng không phải là tại hạ sinh bệnh. Hôm nay tại hạ tới đây, thực ra là vì một vị hảo hữu cầu y." Lúc này là sáng sớm, trên đường cũng không có bao nhiêu người qua lại. Thanh âm của hắn lại ép tới cực thấp, lộ ra vẻ có điều cố kỵ.

          Nhược Tích nói : "Hắn ở đâu?"

          Tô Thiếu Ương than nhẹ một tiếng: "Hắn bị bệnh cũng không nhẹ, không đi theo tại hạ đến đây."

          Ngay lập tức nàng hiểu được, hỏi thẳng: "Vậy là muốn ta đến khám bệnh tại nhà?"

          Sắc mặt Tô Thiếu Ương cứng đờ, khẽ gật đầu nói : "Đúng vậy. Tại hạ cũng cảm thấy làm phiền Nhược Tích cô nương thập phần áy náy, nhưng mà..." Hắn vốn là quyết định lúc kháng chiến nhất định phải thuyết phục ý nghĩ của nàng, lại thấy nàng chưa đợi hắn nói xong liền xoay người trở về Dược đường, một lát sau lại trở ra, trên người đã đeo cái hòm thuốc, rất dứt khoát nói : "Đi thôi."

          Tô Thiếu Ương kinh hỉ nói: "Vậy đa tạ Nhược Tích cô nương!"

          Bên trong xe khá rộng rãi, bố trí lại rất đơn giản. Chỉ treo mành ở trên cửa sổ hai bên, ở giữa bày một bàn nhỏ làm bằng gỗ lim. Trên bàn để lên vài cuốn sách.

          Nhược Tích cùng Tô Thiếu Ương ngồi đối diện nhau. Tô Thiếu Ương cố ý bắt chuyện, chọn nhiều chủ đề trong ngày thường, nàng đều chỉ đáp phải hoặc  không phải. Muốn tiếp tục trò truyện thêm, nàng lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tỏ rõ không muốn trao đổi.

          Hắn cũng thức thời, tự mình cầm lấy quyển sách ngồi ở một bên xem.

          Yên lặng khoảng chừng nửa canh giờ, xe ngựa chạy vào khu đại viện nhà cao cửa rộng (khu vực có nhiều hộ gia đình ở), lại khoảng chừng một nén hương (5 phút), từ phía sau ngõ hẻm quẹo vào một thiên môn trong đó (cửa bên, cửa hông).

          Chỗ bọn họ đang đứng, cũng không biết là sân viện yên tĩnh của gia đình nào đó. Tô Thiếu Ương ở phía trước dẫn đường, Nhược Tích đi theo hắn, thuận theo hành lang rẽ vào bảy tám khúc cong, cũng không nhìn thấy một người đi lại. Tiếp tục đi thẳng một hồi, liền tiến vào một gian sương phòng cuối cùng.

          Bên trong phòng rất tối, nhàn nhạt tràn ngập mùi đàn hương. Tô Thiếu Ương ở cửa nói : "Nhược Tích cô nương, xin chờ một lát." Hắn đi đến bên giường cúi đầu giống như là xin chỉ thị, vẻ mặt cử chỉ đều có chút cung kính. Ngoài giường có tầng tầng màn sa rủ xuống, cũng không nhìn thấy đằng sau là nam hay nữ. Nhược Tích chờ trong chốc lát, thấy Tô Thiếu Ương nhìn về phía nàng, gật đầu ý bảo nàng đi qua.

          Nàng đi lên, Tô Thiếu Ương nhỏ giọng nói: "Nhược Tích cô nương, làm phiền ngươi."

          Chậm rãi, một cánh tay từ phía dưới mành vươn ra.

          Nhược Tích giữ mạch một lúc, nói : "Đem mành nhấc lên."

          Tô Thiếu Ương sửng sốt, cánh tay ở dưới ngón tay nàng cũng cứng đờ.

          Một hồi lâu, Tô Thiếu Ương chần chừ nói : "Nhược Tích cô nương, có thể hay không..."

          Nhược Tích không đợi hắn nói xong, đưa tay một phen vén mành lên. Tô Thiếu Ương hoảng sợ, không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chống lại vẻ mặt của người ở phía sau mành.

          Trắng bệch, không có chút máu. Đổ mồ hôi trộm.

          Nàng hoàn toàn coi nhẹ vẻ mặt khó có thể tin của người trên giường, ra lệnh: "Mở miệng. Vươn đầu lưỡi."

          Người nọ giống như sợ cháng váng, y lời làm theo.

          Tưa lưỡi mỏng, biến vàng. (tưa lưỡi là phần mỏng màu trắng đục trên bề mặt lưỡi đó các nàng)

          Nhược Tích buông mành, trầm mặc không nói, như có điều suy nghĩ .

          Thật lâu sau, bỗng nhiên Tô Thiếu Ương hít vào miệng một hơi lạnh thật dài. Phía sau mành cũng mạnh mẽ vang lên tiếng rít gào: "Ngươi! Ngươi! Ngươi! Gan chó thật lớn!"

           Màn giường lại bị một phen xốc lên,  thiếu niên nửa ngồi dậy, sắc mặt so với lúc trước còn trắng bệch hơn, ngay cả ngón tay vịn cột giường cũng đang run rẩy. Cho thấy tức giận không nhẹ.

          Nhược Tích nhướng mày. Tô Thiếu Ương vội la lên: "Điện hạ, không thể tức giận..." Lời hắn còn chưa dứt, thiếu niên kia đã níu lấy vạt áo kịch liệt ho khan.

          "Điện hạ! Điện hạ!"

          Nhược Tích vội vàng từ trong hòm thuốc lấy ra một cái túi nhỏ, đặt vào dưới mũi của thiếu niên, ôn nhu nói: "Đừng sợ. Nghe lời của ta, hít thở sâu. Hít thở, hít thở, hít thở, hít thở..."

          Thiếu niên kia thuận theo lời của nàng, hơi thở từ từ ổn định lại, ngực cũng ngừng phập phồng kịch liệt. Nhược Tích ấn hắn xuống: "Nằm xuống." Lông mày của thiếu niên khẽ giương lên, đang muốn cãi lại, lại nghe nàng nói tiếp, "Nếu ngươi muốn chữa khỏi bệnh, thì phải ngoan ngoãn nghe lời đại phu." Hắn sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thiếu Ương, Tô Thiếu Ương hướng hắn gật đầu tỏ ý.

          "Hừ." Hắn nằm xuống, vẫn có chút không cam lòng, oán hận nói, "Nếu trị không được, ngươi hãy cùng những tên lang băm kia cùng nhau đi chết đi!"

          Hắn trên miệng cường ngạnh, mắt thấy Nhược Tích từ trong hòm thuốc lấy ra một bao lớn châm, lập tức la lên: "Ngươi muốn làm gì hả!"

          Nhược Tích cũng không cùng hắn nói nhảm, vươn tay ra ở trước ngực của hắn điểm một cái. Thiếu niên nhất thời không thể động đậy, nhưng tiếng la càng phát ra sắc bén: "Ngươi buông ra! Buông ra!" Nhược Tích nhíu mày, lại điểm một cái. Liền chỉ nhìn thấy hắn há mồm, nhưng lại không tiếp tục nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.

          Tô Thiếu Ương kinh ngạc nói: "Nhược Tích cô nương —— "

          "Yên tâm. Chỉ là điểm huyệt." Nàng vừa đáp, ngón tay hạ châm như thần, chọn mấy huyệt vị Thái Uyên, Thái Khê, Phế Du, Thận Du ở trên người hắn.

          Tô Thiếu Ương phập phòng lo sợ nhìn vào, không biết qua bao lâu, rốt cục nàng rút châm ra. Thiếu niên vẫn hung hăng trợn mắt trừng nàng, khí sắc lại rõ ràng tốt hơn không ít.

          Lúc này Tô Thiếu Ương mới buông lỏng tâm một chút. Bên kia, Nhược Tích cũng thuận tay giải huyệt đạo cho thiếu niên, thiếu niên chợt ngồi dậy, tức giận đến sôi máu, mở miệng liền quát: "Ngươi! Ngươi! Ngươi ăn gan hùm mật gấu! Dám đối với bổn thái tử như vậy! Thái Phó! Ta muốn giết nàng! Ta muốn chém đầu của nàng! Ta muốn đem nàng chặt thành mười tám mảnh!"

          Nhược Tích liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Rất có hiệu quả. Lần này không phát bệnh."

          Thiếu niên nghe vậy sững sờ, lập tức đưa tay sờ ngực, một hồi lâu vui vẻ nói: "Thực sự a. Thái Phó! Ngực của ta đã không đau!"

          Tô Thiếu Ương cũng hớn hở ra mặt: "Nhược Tích cô nương quả nhiên y thuật cao minh!"

          Thiếu niên hừ lạnh một tiếng nói: "Cao minh cái gì? Nàng mạo phạm bổn thái tử, vẫn phải chết như cũ."

          Nhược Tích đối với uy hiếp của hắn phảng phất giống như không nghe thấy, cầm tay hắn tiếp tục dò xét mạch đập, hỏi: "Triệu chứng này của ngươi đã bao lâu rồi?"

          Tô Thiếu Ương nói : "Là lúc ra đời. Vẫn chưa từng trị tận gốc, cũng chưa từng chuyển biến xấu. Thời gian trước không biết tại sao lại tái phát, mời mấy vị đại phu xem qua, bệnh tình không thấy có chiều hướng tốt lại càng nghiêm trọng hơn."

          Nhược Tích nói : "Thời gian trước uống qua thuốc gì?"

          Vẻ mặt Tô Thiếu Ương ngẩn ra, thẳng thắn nói : "Đều là lão thái y có kinh nghiệm phong phú ở trong cung kê đơn. Ta..." Hắn do dự một hồi, dường như cũng không có ý định giấu diếm nữa, nhân tiện nói: "Ta cũng từng phái người kiểm tra qua, đều là dược liệu đúng bệnh. Cũng không có gì không ổn."

          Nhược Tích nói : "Vẫn có dược liệu thừa? Lấy ra ta xem xem."

          Tô Thiếu Ương nghe vậy mặt hiện lên kinh ngạc, lập tức nghiêm mặt nói: "Nhược Tích cô nương, toàn bộ dược liệu đều là lấy từ trong cung. Hoàng thượng đối với điện hạ cực kỳ quan tâm, chẳng những đến đây thăm mấy lần, còn tự mình đưa tới dược liệu quý trọng. Phần lòng yêu quý bảo vệ này, tuyệt đối không được phép nghi ngờ nửa phần."

          Nhược Tích nghe hắn nói đường hoàng như vậy, không khỏi cười lạnh: "Nếu Thái Phó không nghi ngờ, vậy tại sao lại mời ta đến đây?"
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét