Chương 5.
Edit : Điệp Phi Vũ
Beta : Thần Vương Tiên Trang
Có người từng nói qua,
hắn là một đóa hoa nhỏ tên là tuyệt thế mỹ nam, mỗi ngày cần phải đắm chìm
trong ánh mắt đầy hâm mộ của mọi người mới có thể khỏe mạnh trưởng thành.
Cho
nên...
"Xác
định cần phải bao phòng (hình như là để dành
cho qua đêm nghĩ ngơi)?" Nam tử y phục rực rỡ quay đầu lại lần thứ
hai xác nhận một lần, thần sắc khẽ kinh ngạc cùng ngữ khí hoang mang nhưng lại
phù hợp vừa phai, nhưng mà ... phượng
mâu (mắt phượng) hẹp dài gảy nhẹ lên rốt
cuộc khó nén vẻ trêu tức, để lộ ra vài phần tâm ý chân thật.
"Giang
Ngôn Dự!" Người nọ đang nghiến răng nghiến lợi.
"Nhưng
mà, trước kia không phải đều là nhất định phải ngồi ở đại sảnh sao ?" Còn chưa
ngoạn (đùa giỡn) đủ, vô tội khẽ nháy
mắt. Hắn thực sự không biết làm thế nào a.
Cho đến
khi, hai mắt đang trừng hắn kia dường như muốn phun ra lửa, bên tai có thể rõ
ràng nghe thấy tiếng nắm tay (tay nắm thành
quả đấm) —— Giang Ngôn Dự lập tức nhẹ nhàng xoay người: "Lão bản, một
gian phòng." Dừng lại đúng lúc, đạo lý kiến hảo tựu thu hắn vẫn hiểu. (cảm thấy đủ thì liền buông tay, phải biết rõ chừng mực)
Thanh
âm mềm mại hữu lực, tựa như nữ nhân. Lão bản
tửu lâu không khỏi trừng lớn mắt, một bên dặn dò tiểu nhị dẫn đường một bên lại
lần nữa hé mắt nhìn trộm hai người kia: có một người hắn biết, từng là đệ nhất
văn nhã giai công tử ở kinh thành, mấy ngày qua vừa mới vinh quang trèo lên đề
tài nóng nhất bảo tọa chính là công tử Bùi Ngạn Thư của thừa tướng. —— vậy
người còn lại? (chỉ chỗ ngồi của vua hoặc thần Phật)
Thanh niên xa lạ tuổi xấp
xỉ Bùi Ngạn Thư, trên người khoác một kiện y phục rực rỡ màu sắc phức tạp, trên
khuôn mặt đẹp tinh xảo có một đôi mắt phượng hơi nhếch lên, trong lúc tựa tiếu
phi tiếu (cười như không cười) lại phảng
phất lộ ra vài phần hương vị kiều mỵ .
Kiều
mỵ... Lão bản giật mình tại chỗ, mắt thấy hai người kia cùng một gã sai vặt lên
lầu, trực giác trong lòng có chỗ không đúng... Là cái gì chứ?
Đi
theo vào phòng ngồi xuống, đối diện người nọ liền cầm cây quạt liên tục che mặt.
Bùi Ngạn Thư nhịn lại nhẫn, rốt cục kiềm chế không được, vỗ bàn cả giận nói:
"Cười cái quỷ a!"
Lời
nói trong lúc hắn tức giận tuy lớn, nhưng lực đạo xuống tay vỗ bàn lại vô cùng nhẹ
(=.="). Người ngoài không biết chỉ nói
là hắn văn nhã, chỉ có người quen thuộc mới biết: với hắn mà nói, lớn cực kỳ
chính là tuấn nhan* xinh đẹp như hoa, nhỏ cực kỳ chính là tay ngọc tinh tế thon dài, mỗi một chỗ
da thịt non mịn trên cơ thể đều là cực kỳ bảo bối. (*:
dung nhan anh tuấn)
Giang
Ngôn Dự hít sâu nhiều lần ngữ khí, cho đến khi hai vai nhún động chậm rãi bình
phục lại, hắn mới thu hồi cây quạt che mặt, bưng lên chén trà trên bàn uống vài
hớp, hắng giọng cười nói: "Ngạn Thư, mấy tháng không gặp, thần sắc ngươi trong
trẻo trước sau như một, dung mạo cũng càng phát ra tuấn dật xuất chúng a. Vi
huynh thật sự là cực kỳ hâm mộ đấy."
Bùi Ngạn
Thư nghe vậy sắc mặt hơi nguôi giận. Từ trước đến nay hắn hài lòng nhất chính là
có người khen mỹ mạo của hắn, cũng vì vậy Giang Ngôn Dự cùng hắn kết bạn mấy chục
năm, mỗi lần lời dạo đầu đều cũng không có khác biệt mấy, chỉ trừ bỏ đem đoạn
thời gian không gặp điều chỉnh lược bớt. Như vậy vẫn như cũ thập phần hưởng thụ.
Tuy rằng
trong lòng hắn vừa mới lập tức cực kỳ vui mừng, nhưng vừa nghĩ tới lúc trước người
này giễu cợt việc xấu của hắn, vẫn là sắc mặt không tốt, từ trong mũi nặng nề hừ
một tiếng nói: "Sự thật mọi người đều biết hà tất lại tái diễn một lần? Có
thời gian rỗi, không ngại nói một chút chính đề (vấn
đề chính). —— Lần này ngươi đến kinh thành có gì muốn làm?"
Giang
Ngôn Dự cười yếu ớt, hình dạng mắt tuyến xinh đẹp hơi nghiêng, thong thả nói:
"Muốn làm gì cũng chưa nói tới. Chẳng qua, Mạc di cùng Bùi thúc thúc không
yên lòng mọi người trong kinh thành*, phụ mẫu liền ủy thác ta tới đây hỏi thăm
an ủi." (*:
không yên lòng việc mọi người trong kinh thành lôi chuyện của Thư ca ra bàn
tán, anh sẽ thương tâm….khóc thầm như có người nói - chưa chứng thực hoặc nghĩ
quẩn tự sát như Lý quản gia nghĩ - mời đọc lại chương 4 a~~~)
Nương
của Giang Ngôn Dự, cùng nương của Bùi Ngạn Thư chính là sư tỷ muội (tỷ muội cùng sư môn). Lần này cũng chính là nàng
mời phu phụ sư tỷ đi đến Kình Thiên Bảo của nhà mình làm khách .
Bùi Ngạn
Thư nghe đến đó, không khỏi nâng con ngươi trừng hắn. Giang Ngôn Dự đón lấy tầm
mắt của hắn, dù bận vẫn ung dung* mà để xuống chén trà trong tay, thần sắc bỗng
nhiên kinh ngạc nói: "Đúng rồi, trước khi ta đến nghe Mạc di nói, khi rời
khỏi kinh thành từng nhiều lần dặn dò Ngạn Thư cố gắng hết sức chiếu cố Nhược Tích
muội muội, yêu cầu đáp ứng tùy tý tại trắc mới tốt (luôn ở bên người). Như thế nào bây giờ, lại chỉ
thấy một mình ngươi vậy?" (*: câu này có nghĩ
nói : mặc dù GND đang đón nhận ánh mắt lườm liếc gì gì đó của BNT nhưng vẫn ung
dung tự tại làm chuyện mình mún làm)
Nghe
được hắn cố ý tăng cường ngữ điệu mấy chữ "tùy tý tại trắc", sắc mặt của
Bùi Ngạn Thư đã hết sức khó coi, đợi cho hắn nói xong toàn bộ, vẻ mặt giống như
vô tội lại hoang mang khi mà nhìn hắn, cơ mặt hắn hoàn toàn co quắp, nhẫn nại hồi
lâu mạnh mẽ đè nén tràn ngập lửa giận xuống dưới, một chút một chút cắn chữ
nói: "Nàng có việc, không đi được." (nghĩa gần giống nghiến răng, từng chữ khẽ rít qua kẽ
răng)
"Nga?"
Giang Ngôn Dự nghe vậy một mạch nhìn hắn, thần sắc trên mặt tựa tiếu phi tiếu:
"Có việc liền thôi cũng được. Có điều, ta tự mình tiến vào kinh thành, ngược
lại ở ven đường lại nghe được một ít truyền thuyết đầu đường ít ai biết đến. Quả
là thú vị, không biết Ngạn Thư có nghe thấy hay không?"
Người
nọ hung tợn trừng mắt hắn.
"Ha
hả, chẳng qua là một ít tin đồn mà thôi, nhất định là không phải thật. Nhưng mà
Mạc di rời kinh thành lâu như vậy, trong lòng nhất định cũng thấp thỏm chuyện của
người bên này. Ta cũng lưu lại nghe nhiều chút tin đồn thú vị ở đầu đường (giống như tin đồn ở đầu đường xó chợ ý), sau khi
trở về cũng nói cho mọi người nghe một chút chuyện vui."
Thần sắc trên mặt Bùi Ngạn Thư đã gần như dữ tợn.
Trong miệng hắn dường như truyền ra âm thanh mài răng, tay phải xúc động giương
lên giống như muốn vỗ xuống, duỗi đến nửa đường liền do dự một hồi, lại rụt trở
về. Nhưng ngay sau đó lấy ‘khí thế sét đánh không kịp bưng tai’ nắm lấy tay
trái của Giang Ngôn Dự vốn đang xếp lại ở trên bàn, vỗ xuống thật mạnh —— ( TVTT: =.=’ ca này … thật là … thật là …. hết chỗ nói a
~~~)
"Ba"
một tiếng vang thật lớn. Sau một hồi trầm mặc, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi
muốn như thế nào?"
Ngược
lại Giang Ngôn Dự thực sự là hoảng hồn, ở trong trí nhớ của hắn, từ trước đến
nay chỉ có thể nhìn động tác vỗ bàn nhưng chắc chắn không nghe được thanh âm vỗ
bàn. Hắn sợ run hồi lâu, sau đó mới phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Đau
chết!
Nâng
lên tay trái nhanh chóng ửng đỏ, vừa đau vừa chua xót lại tê dại. Hắn cau mày,
tức giận trừng mắt hướng về phía đầu sỏ gây nên, lại thấy vẻ mặt người nọ giống
như vẻ mặt đắc ý của tiểu hài tử sau khi thực hiện được trò đùa quái ác, trong
lòng không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn cùng Nhược Tích là thanh mai
trúc mã cùng nhau lớn lên, vì sao tính tình lại hoàn toàn khác biệt? Một người
chính là bà cụ non, còn một người, lại có tính cách của tiểu hài tử vĩnh viễn
không trưởng thành.
"Rốt
cuộc ngươi muốn như thế nào?" Cảm khái trong lòng rất nhiều, người nọ phía
đối diện đã lập lại một lần vấn đề lúc trước.
Giang
Ngôn Dự lấy lại tinh thần, một mạch cười nói: "Rất đơn giản. Chính là đề
nghị của ta lúc tới lần trước, ta muốn ở kinh thành mở một cửa hiệu bán tơ lụa.
Hy vọng tìm ngươi làm cộng sự (người hợp
tác)."
Sớm
đoán được hắn là vì mục đích này. Bùi Ngạn Thư không chút do dự cự tuyệt:
"Không bàn nữa." Dừng một chút, lại bổ sung nói: "Cho dù ngươi
đi tìm nương ta tố cáo, ta cũng nhận. Tóm lại việc này, tuyệt đối không bàn nữa."
Ngược
lại hiếm khi thấy được hắn kiên quyết như thế, ngay cả Mạc di cũng không sợ, nhất
thời Giang Ngôn Dự cũng nổi lên lòng hiếu kỳ: "Tại sao khăng khăng cự tuyệt?
Chỉ cần cho ta một lý do đáng giá tin phục (tin
tưởng và nghe theo), ta liền lặng yên không đề cập việc này nữa."
Bùi Ngạn
Thư nghe vậy quay đầu nhìn hắn, ánh mắt ở trên người hắn quan sát từ trên xuống
dưới, dần dần hiện ra vẻ xem thường, trực tiếp cầm quyền: "Ta không muốn hợp
tác cùng với một người ngay cả một chút thưởng thức ăn vận cũng không có."
Nhìn y phục toàn thân hắn màu sắc rực rỡ cổ quái, cắm thêm hai cái cánh có thể
trực tiếp biến thành Hoa Hồ Điệp bay lên (bướm hoa - loại bướm có đôi cánh sặc sỡ)! Còn muốn
buôn bán tơ lụa cái gì, nếu như trong cửa hiệu đều bán vải vóc như thế, khẳng định
không quá một tháng liền đóng cửa.
Giang
Ngôn Dự cũng không tức giận, trái lại hưng trí bừng bừng nói: "Chính là vì
ta không có phương diện thưởng thức ăn vận, mới muốn tìm ngươi làm cộng sự a. Đến
lúc đó, hạng mục công việc khác thuộc phương diện kinh doanh do ta chịu trách
nhiệm, ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm chọn lựa ra vải vóc hợp ý mọi người nhất
là được rồi. —— Công việc như thế yêu cầu năng lực xem xét cùng năng lực giám định
và thưởng thức , trừ ngươi ra còn có ai có thể đảm nhiệm đây?"
Nghe
được một câu sau cùng, dường như Bùi Ngạn Thư là có chút động tâm. Do dự một hồi,
lại kiên định lắc đầu nói: "Không được, tuyệt đối không được."
"Vì
sao?"
Hắn
bĩu môi, nghiêm mặt nói: "Có tổn hại hình tượng." Hiện nay hắn gặp
người chính là nói "Tại hạ là công tử Bùi Ngạn Thư của Thừa tướng", chẳng
lẻ từ nay về sau lại phải đổi thành: "Tại hạ là công tử Bùi Ngạn Thư bán vải
bố"?!
Hình
tượng...
Con
ngươi Giang Ngôn Dự híp lại, bất đắc dĩ cười nói: "Một khi đã như vậy, ta
cũng không tiếp tục miễn cưỡng. Nếu như một ngày kia ngươi nghĩ thông suốt, đến
lúc đó lại cho ta biết là được."
Nghe
ra là lý do buồn cười lại kỳ quái, nhưng người hiểu biết Bùi Ngạn Thư đều biết, hư danh công tử văn nhã kia đối với
hắn có bao nhiêu quan trọng. —— Ít nhất nửa đời trước của hắn đều là vì thế mà
sống.
"Được
rồi, Ngạn Thư, lúc trước ta cũng là với ngươi hay nói giỡn đi. Ngươi cũng biết
ta không phải là người thích nói huyên thuyên, chuyện ở kinh thành, ta sẽ không
nói cho Mạc di biết. Có điều, " Hắn tự tay giúp hai người mỗi bên rót một chén
trà, cười hỏi, "Những lời đồn đại kia ta đương nhiên không tin, nhưng ta
thật sự tò mò, ngươi là như thế nào chọc đến Nhược Tích phát ra tức giận lớn
như vậy ?" Nhược Tích này, tính tình luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng,
có thể làm cho nàng nổi giận cũng quả thực không dễ dàng rồi.
Nhắc
tới việc này, Bùi Ngạn Thư lại bực bội không có một nơi để đập vỡ (ĐPV: Ca lại tiếp tục về phòng mình đập vỡ đồ đạc giống
chương 4 nè ^^). Hừ một tiếng bực bội nói: "Ai biết nàng! Quả thực là
mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao, không
giải thích được)!"
Giang
Ngôn Dự càng phát ra tò mò, " Nga? Ngày ấy đến tột cùng là tình hình gì?"
Hắn lại
hừ một tiếng mới nói: "Ngày ấy ta ở ngoài hiệu thuốc thấy nàng, nhìn bộ
dáng nàng không mấy vui vẻ. Nàng lại không chịu nói vì chuyện gì mà không vui."
Còn khăng khăng đuổi hắn đi, "Sau đó ta đi đến nửa đường, vẫn là lo lắng.
Liền quay trở lại xem một chút, lúc này nhìn lên, mới phát hiện vấn đề ở chổ đó.
Hóa ra ngày ấy bên trong Dược Đường sinh ý (làm
ăn) rất không tốt, ta hỏi hỏa kế
trong y quán, mới biết được mấy ngày gần đây sinh ý luôn luôn không tốt. Chắc
là cha ta rời khỏi kinh thành, liền thiếu đi rất nhiều khách hàng mộ danh
(hâm mộ tiếng tăm) mà đến. Vì thế Nhược Tích
không vui, ta liền suy nghĩ nên vì nàng thu hút nhiều một chút sinh ý." Hắn
nói đến chỗ này, đột nhiên đề cao âm lượng: "Ta khổ cực như vậy, còn không
phải là vì dụ dỗ nàng vui vẻ? Ai biết nàng vừa về đến không nói hai lời liền cầm
canh cá hắt ta! Thật sự là ngang ngạnh!"
Giang
Ngôn Dự nhíu mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm không hề tốt lành, chậm rãi nói:
" Vậy xin hỏi, ngươi là dùng phương pháp gì thu hút sinh ý ?"
Bùi Ngạn
Thư trừng mắt liếc hắn một cái, cả giận nói: "Còn có thể dùng phương pháp
gì!" Tuy rằng hắn vốn là ưa thích đón nhận ngưỡng mộ của mọi người, thế những
cũng không có nghĩa là hắn cũng thích cùng người mặt mày đưa tình, liếc mắt đưa
tình! Hắn hẳn là chỉ có thể là nhìn từ xa không thể chơi đùa khinh nhờn kinh
thành đệ nhất công tử văn nhã, cũng không phải cô nương kỹ viện ra đây bán!
Càng
nghĩ lại càng bực bội, hắn vì nàng không tiếc hy sinh nhan sắc, nữ nhân này còn
lấy oán trả ơn!
Giang
Ngôn Dự nghe được tới chỗ này rốt cục thở dài, nhìn bộ dáng bực bội của hắn một
lát, buồn bã nói: "Ngạn Thư, ngươi nghe ta khuyên một câu đi. Ngươi cùng
Nhược Tích, thực sự không thích hợp." Trước một ngày lên đường tới kinh
thành còn nghe được Mạc di cùng nương nói, thực sự vừa ý Nhược Tích, mà cảm
tình của một đôi tiểu nhi nữ cũng rất tốt, tiếp tục đợi một đoạn thời gian, liền
phải lo liệu hôn sự. Nhưng chiếu theo hắn hiện giờ gặp phải tình hình này, thật
sự là ... (một đôi tiểu nhi nữ là nói một đôi BNT với
VNT, nhi nữ không phải nói VNT mà là nói về cả hai, nhi là nhi tử BNT, nữ là
VNT, đây là cách gọi của Mạc di đối với hai anh chị này)
Bất kể
trình độ tâm trí thành thục, vẫn là phương pháp đối nhân xử thế giải quyết công
việc cùng lý niệm, đều hoàn toàn là hai người của hai quốc gia a ( ý là khác nhau đó). (đối
nhân xử thế : thái độ làm người; lý niệm : lý lẽ suy nghĩ)
"Ngươi
nói cái chuyện ma quỷ (nói xằng, nói bậy) gì
a!" Bùi Ngạn Thư trừng hắn liếc mắt một cái, hoàn toàn không thể hiểu được
hắn đang nói cái gì, liền cứ thế nói tiếp, "Nói tới tìm ta giải thích,
nhưng một chút thành ý đều không có! Nói không đến ba câu quay đầu bước
đi!"
Người
hầu thiếp thân (luôn theo sát bên người)
đứng bên cạnh - Nguyên Xảo nghe tới chỗ này nhịn không được chen miệng nói:
"Thiếu gia, là chính ngài để cho Nhược Tích tiểu thư đi ..."
Bùi Ngạn
Thư cười lạnh nói: "Đúng! Ta còn mời nàng cút đấy! Nàng thực sự nghe lời của
ta như vậy, không phải là dùng hai chân đi ra sao! Tại sao nàng không thật sự lăn
a! A? Tại sao nàng không lăn a!" (TVTT: từ ‘cút’
và ‘lăn’ là cùng một chữ 滚 , nếu như theo ta hiểu thì ý của BNT nói chữ ‘cút’ ở chương 4
có nghĩa là bảo nàng lăn ra, hoặc là nàng nghe ý hắn bảo nàng cút đi, hoặc là
nàng hiểu nhưng không làm nghe theo lời hắn là lăn đi, đoạn này có chút khó,
nên các nàng cứ tạm nghĩ là vậy đi ^^ tại bản raw không có giải thích gì thêm về
đoạn này a >"<, cho nên bản CV càng không =.=")
Hai
người còn lại vô cùng xấu hổ, đều quay đầu đi giả bộ như không có nghe được đoạn
nói này. Tại sao ấu trĩ như vậy...
"Nếu
như thành tâm nói lời xin lỗi, vì sao vừa đi liền không bao giờ đến nữa! Lúc
trước khi ta cùng nàng xin lỗi, không phải đều là xin lỗi đến khi nàng tha thứ
cho ta mới thôi! Gì chứ! Nàng cùng ta xin lỗi cũng chỉ có nói một lần a! Hừ! Có
dũng khí liền từ nay về sau cũng đừng quay về phủ Thừa Tướng!"
Quá ấu
trĩ...
Giang
Ngôn Dự vẫn là quay đầu giả bộ như đang nhìn hoa cỏ, Nguyên Xảo nhẫn nhịn vẫn
là nhịn không được nhỏ giọng nói: "Nhược Tích tiểu thư không phải không muốn
trở về, mà là tạm thời không về được. Mấy ngày nay nàng rời khỏi phủ Thừa Tướng
đều một mực ở thôn ôn dịch ở ngoài thành, phải chờ tới khi ôn dịch chấm dứt mới
có thể trở về."
Tính
tình của Nhược Tích tiểu thư ngoài lạnh tâm nóng, hạ nhân trong phủ ít hoặc nhiều
đều nhận qua ân huệ của nàng . Vì vậy đối với tình trạng hiện nay của vị tiểu
thư này, đều là rất chú ý.
Đợi hắn
nói xong, trên vẻ mặt của Bùi Ngạn Thư cũng đã phát sinh biến hóa kịch liệt, tức
giận bất bình từ vừa mới bắt đầu càng về sau càng vô cùng kinh ngạc, cuối cùng,
hắn trực tiếp từ trên ghế ngồi nhảy dựng lên, sắc mặt gấp đến độ trắng bệch, giậm
chân kêu lên: "Tại sao ngươi không nói sớm!" (
ĐPV: Thư ca quan tâm Tích tỷ bỏ xừ đi còn giả bộ lăn với chả cút, hừ, giờ mới
đáng đời cái tội sĩ diện)
Khu vực
có ôn dịch! Một người không lưu ý liền sẽ thành người chết!
Lão bản
của tửu lâu ngồi ở phía sau quầy hạch toán các hạng mục, bỗng nhiên, có một đạo
nhân ảnh như gió từ trên thang lầu vọt xuống.
"Ngạn
Thư!" Giang Ngôn Dự đi theo phía sau hắn, thấy hắn gấp thành như vậy trong
lòng liền cũng không khỏi lo lắng theo. Mặc dù Nhược Tích là đại phu, nhưng tính
lây bệnh của ôn dịch cực mạnh, dù sao cũng không thể coi thường, trong lòng hắn
cũng là không yên tâm.
Lão bản
trợn to mắt, nhìn một màn kỳ quái trước mắt —— cuộc chiến nam truy nam….
Nhận
thấy được hắn nhìn chăm chú, Giang Ngôn Dự quay đầu nhìn sang, lập tức có chút
hiểu được. Hắn gấp rút nhìn thoáng qua không chút nào để ý tới Bùi Ngạn Thư đã
sắp vọt tới cửa thang lầu, lại liếc mắt nhìn tay trái của mình sưng đỏ tựa như móng
heo mới vừa nấu chín, trong con ngươi nhanh chóng hiện lên một chút ý cười.
Nếu
có biện pháp “nhất tiễn hạ song điêu”……
Vừa
nghĩ lại, chân trước đạp không (bước vào khoảng
không), trực tiếp ngã xuống phía dưới ——
Một đạo
nhân ảnh kéo tới, Bùi Ngạn Thư không kịp nghĩ nhiều, đưa tay tiếp lấy, "Chết
tiệt!" Ép tới tay hắn đều nhanh chặt đứt! Hắn căm tức nhìn người trong
lòng."Ngươi là heo a! Đi thang lầu cũng ngã xuống!" (ĐPV: Hắc hắc, cảnh tượng mỹ nam cứu mỹ nam …..Mà Dự ca
lúc trước thấy tay mình giống móng heo, giờ liền trực tiếp bị Thư ca mắng là
heo luôn, tội nghiệp,hắc hắc)
"Thật
không phải" Con ngươi của Giang Ngôn Dự rũ xuống cười ấm áp. Cái nụ cười kia...
Lão bản một bên không khỏi nhìn ngây người.
Đợi
cho hai người kia đi ra ngoài thật lâu, hắn mới lấy lại tinh thần, thần sắc
trên mặt vẫn còn là không thể tin, thì thào lẩm bẩm: "Ta rốt cục hiểu được..."
Vì
cái gì Bùi Ngạn Thư luôn luôn dạo chơi nhân gian, vị hôn thê kia của hắn đều bất
động thanh sắc (sắc mặt không đổi),
nhưng lần này lại nổi giận lớn như thế? Bởi vì... Đối tượng bên ngoài lần này của
Bùi đại thiếu …. Không ngờ là nam nhân! ( ý nói anh ra bên ngoài ăn vụng mà đối tượng
lại là nam nhân - mình thì gọi là gay, thời xưa thì nói là đoạn tay áo chi
phích or là đoạn tụ)
(ĐPV: Dự ca thật là gian xảo and âm hiểm,
xem ra Thư ca có nhẩy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được tội danh là đoạn
tay áo chi phích rồi, há há)
hớ hớ, hay nhá m, cái chỗ tiểu như nữ m giải thích thật hay a~~~ bội phục sát đất
Trả lờiXóaà còn cái bao phòng này khác bao phòng ở khách sạn , nhà trọ nhá. bao phòng ở tửu lâu, trà lâu,... là ăn, uống, nc , xem hát,...ở trên phòng, dùng 1 gian riêng á, thi là dành cho nhà giàu, quan to, ...hay là ng k muốn bị quấy rầy, còn khách nhân bình thg sẽ ngồi ở sảnh chính cùng m.ng, ồn ào chút, cũng hóng đk nhiều truyện( những lần trk thư ca cũng ngồi đó để còn khoe mẽ , để chờ m.ng ngưỡng mộ nè mà h thì k dám, hắc hắc)