Chương 1. Xử lý gã đàn ông biến thái, đánh bại “kẻ hủy diệt”
Tác giả: Điệp Phi Vũ(thiên thần biến thái)
Nguồn:http://thienthanbienthai.blogspot.com/
Mấy ngày gần đây không chỉ các đài truyền
hình, các tạp chí lớn mà cả những tờ báo lá cải, báo mạng đều rầm rộ đăng tin
ngày hai mươi tháng này, người dân Việt Nam sẽ được chiêm ngưỡng hiện tượng
nguyệt thực toàn phần- hiện tượng tự nhiên được đón chờ nhất trong năm.
Hừ, chỉ là nguyệt thực thôi mà, có ăn được
không, có tự rơi tiền được không??? Đi đâu Vân Thúy cũng nghe được những câu đại
loại như “Các ngươi đã biết tin mấy ngày tới nước ta có nguyệt thực toàn phần
chưa? Thật mong đến ngày đó a” vân vân và mây mây. Ở nhà thì có em gái, chỗ làm
thì có nữ đồng nghiệp, bọn họ cứ lặp đi lặp lại chuyện kia khiến lỗ tai của cô
chướng lên phát đau, nguyệt thực toàn phần là cái thá gì a~
Bây giờ cô chỉ mong cái nguyệt thực kia đến nhanh đi nhanh một chút, như vậy lỗ tai của cô có lẽ sẽ được thanh tịnh.
Bây giờ cô chỉ mong cái nguyệt thực kia đến nhanh đi nhanh một chút, như vậy lỗ tai của cô có lẽ sẽ được thanh tịnh.
Ở dưới hạ giới khi biết tin sắp có nguyệt
thực toàn phần thì dù mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một tâm trạng, cũng mỗi
người một lí do, nhưng đa số đều là mong chờ điều kì diệu đến từ tự nhiên kia,
nhưng…đằng sau bức màn không ngờ lại có một bí mật kinh thiên động địa đến như
vậy.
Trên Thiên đình, Ngọc Hoàng, chúng tiên
cùng Chúa và các thiên thần của ngài đang cùng nhau bàn bạc làm cách nào có thể
tiêu diệt được “The Terminator”- kẻ hủy diệt, hắn đã lấy đi linh hồn của chín
trăm chín mươi chín người phụ nữ trên khắp thế giới, và đang chờ đợi thời cơ
tái sinh vào lần nguyệt thực toàn phần sắp tới. Khi mặt trăng hoàn toàn bi che
khuất, cũng là lúc thế lực bóng tối cường đại nhất, khi đó hắn sẽ sống lại và hủy
diệt tất cả.
Không khí hiện giờ trong điện Linh Tiêu vô
cùng khẩn trương, vì thời gian không còn nhiều, mà bọn họ thì lại không biết
linh hồn của hắn đang trú ngụ ở nơi nào. Nếu như bọn họ không đánh tan được hồn
phách của hắn thì cũng có nghĩa là nhân gian sẽ không còn, thiên đường cũng
không, chỉ còn lại hố đen và bóng tối ngự trị tất cả. Lần ra quân này cả hai
bên đều cử ra những vị tướng tài giỏi nhất cùng lực lượng hùng hậu nhất với hi
vọng giải cứu thế giới, giải cứu cả bọn họ.
Không phụ sự kì vọng của bọn họ. Một tiếng
trước khi nguyệt thực xảy ra, sau một thời gian truy lùng gấp rút cùng với sự cố
gắng không ngừng nghỉ của Nhị lang thần Dương Tiễn, Hạo Thiên Khuyển, Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ( Dương Tiễn
dùng mắt thần, Hạo Thiên Khuyển đánh hơi, Thiên Lý Nhãn mắt nhìn ngàn dặm, Thuận
Phong Nhĩ tai nghe theo gió) đã tìm ra “kẻ hủy diệt” kia, linh hồn hắn đang trú
ngụ trong thân xác của một con chó béc giê lớn tại một con ngõ nhỏ nằm trong
khu phổ cổ Hà Nội.
Trời vốn đang tĩnh lặng thì bỗng nhiên nổi
gió lớn, cơn gió cuốn theo rất nhiều cát bụi đánh tới tấp lên thân thể một con
chó đang đè trên xác của cô gái tóc vàng người Ý kia( đến Việt Nam du lịch), nhằm
ngăn cản hắn rút linh hồn của cô ấy, đây là linh hồn thứ một nghìn và cũng là
linh hồn cuối cùng giúp hắn hồi sinh trước khi nguyệt thực diễn ra.
Thế là cả hai thế lực đứng đầu phương Đông
và phương Tây cùng nhau hợp sức tiêu diệt hắn- một con chó béc giê lớn hung ác
với lũ tay chân của hắn mới được triệu hồi từ dưới lòng đất lên.
Cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn loạn, tiếng
binh khí va chạm hòa cùng với tiếng cắn xé của ác cẩu, tiếng hét chói tai của
hai phe vang lên không ngớt. Từng người từng người thay phiên nhau ngã xuống,
xác của thiên binh, thiên tướng, thiên thần và của cả quỷ dữ nằm la liệt dưới đất.
Và những linh hồn kia khi đã rời khỏi thể xác lại tiếp tục đánh nhau. Có thể thấy
cuộc chiến diễn ra ác liệt như thế nào. Nhưng dù sao lực lượng của chính nghĩa
vẫn đông hơn bọn quỷ dữ, ánh sáng đang dần áp đảo bóng tối khiến phe bóng tối bị
yếu thế, bọn chúng cố gắng cầm cự cho đến khi nguyệt thực kết thúc. Nhưng không
như ý nguyện, bọn chúng đã hoàn toàn bị tiêu diệt. “ Kẻ hủy diệt” bị trọng
thương, những linh hồn phụ nữ bị hắn thâu tóm thấy hắn đã suy yếu thì không ngừng
đoàn kết chống lại hắn giành lấy sự tự do cho mình. Thời điểm mặt trăng dần dần
bị bóng tối che khuất thì hắn đã sắp không trụ được nữa, bỗng nhiên hắn ngửa mặt
lên trời hét lớn:
- Ngọc Hoàng, Chúa, ta thua rồi !!!! Nhưng
trước khi chết ta có thể nhờ hai vị giải đáp giúp thắc mắc bấy lâu nay của ta
được không??? Coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta đi.
“Kẻ hủy diệt” vừa dứt lời thì hai vị thần
đứng đầu phương Đôngvà phương Tây cùng nhau xuất hiện trước mặt hắn.
- Được, ngươi hỏi đi. – Ngọc Hoàng lên tiếng
trả lời hắn.
- Edward Cullen và Kim Tan, ai đẹp trai
hơn?
- Hả??? Hả???.....
Không chỉ có Ngọc Hoàng và Chúa sững sờ mà
tất cả cùng bất ngờ trước câu hỏi của hắn.
- Dĩ nhiên là Kim Tan đẹp trai hơn, cái
này mà ngươi cũng phải hỏi, quá ngu ngốc. – Ngọc Hoàng bĩu môi.
- Hừ, Ngọc Hoàng, ai nói với ngươi thế,
Edward Cullen mới chính là người đẹp trai nhất dưới dương gian. – Chúa không
cho là đúng phản bác lại lời Ngọc Hoàng.
- Ngươi có dùng phây sờ búc không? Có biết
lượt like với view trang cá nhân của Lee Min Ho là bao nhiêu không??? Mười mấy
triệu đó. Tên Edward Cullen có được như vậy không? – Ngọc Hoàng không chịu thua
gân cổ cãi lại.
- Hừ, đồ ẻo lả, ai chấp. Bọn phương Đông
các ngươi toàn những tên tiểu bạch kiểm, cũng đòi so với đám người phương Tây
chúng ta, người người đều menly.
- Hừ, Chúa đừng có khinh người quá đáng,
các ngươi chỉ toàn những tên cao to đen hôi, vai u thịt bắp, vừa ngu lại vừa đần
cũng dám so với người phương Đông chúng ta.
- ….
Và thế là cuộc chiến lại tiếp tục nổ ra,
nhưng điều khác biệt so với cuộc chiến trước ở chỗ cuộc chiến này xảy ra giữa
hai người đứng đầu phương Đông và phương Tây, không một ai để ý đến, trong con
mắt tàn ác của con chó béc giê kia thoáng hiện lên một tia quỷ quyệt cùng đắc
ý. Hắn cố gắng hấp thu thêm một chút
năng lượng bóng tối để hắn có thể chạy thoát, khi đã có chút năng lượng thì hắn
bắt đầu đi giật lùi. Nguyệt thực toàn phần xảy ra, khắp nơi đều là bóng tối,
lúc này thế lực hai bên đang mải mê xem hai vị thần đứng đầu cãi nhau mới chợt
nhận ra đã không còn nhìn thấy bóng dáng của kẻ đầu sỏ gây ra tội ác đâu nữa. Bọn
họ lại để hắn chạy thoát, không được, phải tiêu diệt được hắn trước khi nguyệt
thực kết thúc, nếu không sẽ có hiểm họa xảy ra. Nhưng đúng lúc này, đèn điện
đang sáng bỗng nhiên tắt ngúm, hiển nhiên là do kẻ kia gây ra, và thế là bọn họ
lại dáo dác chia nhau ra tìm. Bất quá…trời tối, không có đèn, không nhìn thấy,
vậy làm sao tìm được đây a~ . Bất đắc dĩ bọn họ đành phải đợi đến lúc mặt trăng
bắt đầu ló ra.
~~~~ Ta là đường phân cách pk, Ngọc Hoàng và
Chúa trận 1 : bất phân thắng bại~~~
Tại một con ngõ nhỏ khác ở gần đó, có một
con chó to không ngừng chạy về phái trước, nhưng do bị thương quá nặng, lại
không dám đón nhận năng lượng bóng tối vì sợ địch nhân phát hiện, hai chân trước
vốn bị thương nhuộm đầy máu giờ khuỵu xuống, cả cơ thể to lớn ngã rạp xuống đất,
toàn thân cao thấp không chỗ nào không có vết thương, máu ở đó không ngừng túa
ra, thất khiếu( hai mắt, hai tai, miệng-mõm, hai lỗ mũi) cũng bắt đầu xuất huyết,
lục phủ ngũ tạng đã dập nát lại lòi cả ra ngoài, khóe miệng đầy những tơ máu,
tim cũng gần như không đập,hơi thở mỏng manh, yếu ớt, hai mắt nhuộm đầy máu cố
gắng mở ra, miệng( mõm) cũng mấp máy như muốn nói gì đó. Hắn sắp chết, sắp hồn
phi phách tán, hắn không cam lòng, khó khăn lắm hắn mới thoát được. Hắn cần phải
sống, rồi tiếp tục cắn nuốt càng nhiều càng nhiều linh hồn của phụ nữ và chờ đến
lần nguyệt thực tới, hắn sẽ không phô trương thế này nữa, hắn sẽ từ từ chiếm
lĩnh tất cả. Hắn phải tìm được một cơ thể sống, đúng, chỉ cần tìm được trước
khi mặt trăng ló ra, thì hắn vẫn còn cơ hội báo thù rửa hận. Nhưng trăng đã chuẩn
bị xuất hiện sao vẫn không thấy cái thứ gọi là sự sống, hắn sắp không trụ được
rồi, hắn nhắm mắt tuyệt vọng.
Chả biết có phải suy nghĩ của hắn linh
thiêng hay không, ngay lúc hắn đang tuyệt vọng nhất, quyết định buông tha cho tất
cả thì lại xuất hiện một gã mặc áo măng tô dài che kín cổ, đang lững thững đi lại
đây. Cơ hội của hắn đã tới!!!
Thế là khoảnh khắc cuối cùng trước khi ánh
trăng hiện ra, gã kia đã bước tới chỗ hắn, hắn cũng nhanh chóng dùng tất cả
pháp lực còn sót lại tá thi hoàn hồn, nhập vào tên ẻo lả đến đi cũng không vững
kia. Hai linh hồn đang đánh nhau trong cùng một thân xác nhưng hiển nhiên “ kẻ
hủy diệt” yếu hơn vì hắn chỉ còn có một mảnh hồn phách cuối cùng mà thôi, hơn nữa
tất cả pháp lực còn sót hắn đều đã dùng rồi, linh hồn của hắn giờ chỉ như một vị
khách trú tạm, không có quyền lực điểu khiển bất kì hành động nào của gã kia.
Và bên cạnh gã là con chó béc giê đáng thương đã tắt thở, hai mắt nó nhắm nghiền,
cơ thể cũng từ từ lạnh dần, lạnh dần.
Lúc này trăng đã bắt đầu ló ra, tại đầu
ngõ hẻm có một cô gái đang đi về hướng này. Đó chính là Vân Thúy, công ty gọi
điện báo cô tới nhập nguyên liệu vào kho. Cô làm kế toán nguyên phụ liệu cho một
công ty sản xuất giày da xuất khẩu, giờ giấc luôn luôn không ổn định. Bước chậm
từng bước về phía trước, cô đang gọi điện cho chị kế toán trưởng báo cáo kết quả
công tác thì bỗng nhiên có một kẻ lao tới, chính là kẻ kia. Nhưng giờ đây hắn
không còn bộ dáng lờ đờ như trước nữa có lẽ vì hắn đã tìm được con mồi cho
mình.
Giật mình, cô đánh rơi chiếc điện thoại xuống
đất. Tên kia giật mạnh tất cả các khuy áo sau đó ném sang bên cạnh và chờ đợi vẻ
mặt hoảng hốt, sợ sệt của cô. Hắn cho rằng cô cũng giống như những cô gái trước
đây từng bị hắn dọa, nhìn thấy hắn trần như nhộng nhất định sẽ hét toáng lên
sau đó bỏ chạy nhưng xem ra hắn đã đánh giá cô quá thấp.
Lúc đầu cô có hơi giật mình cùng ngạc
nhiên chút ít, nhưng sau vài giây cô đã kịp trấn định. Đôi mắt to tròn mang
theo ánh nhìn thản nhiên cùng chán ghét tuyệt không có sợ sệt hay hoảng hốt, có
lẽ giờ này trong mắt cô hắn chẳng khác gì đứa trẻ mới sinh đang chờ mẹ cuốn tã.
Ngược lại khi thấy cái nhìn của cô, hắn lại
có vẻ rất kinh hách, mắt hắn trợn to, miệng cũng mở lớn không khép lại được,
khuôn mặt bệnh hoạn đầy vẻ khó tin, lần đầu tiên có một cô gái trẻ nhìn hắn lõa
thể lại có thể thản nhiên đến thế.
Không để cho hắn có cơ hội phản ứng, trong
nháy mắt cô liền tung một cú đá vừa mạnh vừa chuẩn trúng má phải của hắn khiến
hắn ngã sấp xuống đất, khuôn mặt bệnh hoạn bám đầy cát và bụi bẩn.
Không đợi hắn đứng lên cô hất chiếc áo
măng tô dưới đất phủ lên thân dưới của gã, rồi lại tung liên tiếp mấy cú đá vừa
chuẩn vừa ngoan độc đúng cái chỗ trọng yếu nhất nhưng lại yếu đuối nhất của nam
nhân, hắn tru lên đau đớn, tiếng kêu không khác gì tiếng heo bị chọc tiết rồi lập
tức bất tỉnh.
~~~~ Ta là đường phân cách đánh bại gã đàn
ông biến thái~~~
Hừ, cũng không nghĩ xem cô là ai mà lại
dám dở trò bệnh hoạn, chưa ăn thịt heo chả lẽ lại chưa từng nhìn thấy heo chạy
qua, đám trẻ con nhà cô, đứa nào cô chả bế qua. Có khác là kích cỡ của tên kia
có to hơn chút, vậy mà cũng muốn dọa cô, mơ tưởng. Hừ, cô là cô gái yếu đuối chắc,
một cô gái đeo đai đen tam đẳng há lại để cho tên bệnh hoạn trêu chọc. Nhưng cô
không ngờ tên này ẻo lả đến thế, cô mới đá mấy cú mà đã bất tỉnh, đúng là đồ vô
dụng. Cô đá thêm mấy cú nữa vào đầu hắn để hả giận, nhưng khi cô vừa định thu
chân lại sau cú đá cuối cùng thì….
Bùm..bùm…….bùm
Cả cô và tên bệnh hoạn kia đều nổ tung???
Tại sao lại thế chứ? Linh hồn của cô từ từ rời khỏi những mạnh vụn thân xác kia
bay lên. Cô lao tới tiếp tục đấm đá linh hồn của gã kia, vì hắn nên cô mới chết
thảm thế này.
Tin chắc nếu cô biết được trong đầu của
cái tên đáng ghê tởm kia có chứa những mảnh hồn phách cuối cùng của “ kẻ hủy diệt”,
việc cô đá mạnh vào đầu hắn khiến nó bị tổn thương, mảnh hồn phách cuối cùng
kia cũng theo đó mà nổ tung, khiến cô bị chết oan uổng, có lẽ cô sẽ không làm
như vậy.
~~ Ta là đường phân
cách miễn cưỡng được coi là đánh bại kẻ hủy diệt vì vẫn còn hồn phách~~
Khi những người đại diện cho chính nghĩa
đang lo lắng truy lùng khắp nơi kia dần dần mất hi vọng và nghĩ rằng thế là hết,
mặt trăng chuẩn bị trở về nguyên trạng thì khi nghe thấy tiếng “bùm” kia, họ
nhanh chóng bay tới. Và kia, mặt trăng đang sáng trên cao, họ vẫn không bị sao
hết, “ kẻ hủy diệt” cũng không bao giờ có cơ hội tái sinh nữa, khẽ thở phào, họ
mừng ra mặt. Những khuôn mặt góc cạnh không ngừng sáng bừng lên, đôi mắt lấp
lánh hữu thần, cơ mặt giãn ra, khóe miệng ai nấy cố ý vô ý đều cong lên, thậm
chí còn có những người cười to sảng khoái.
Nhìn thấy linh hồn cô gái trẻ vừa mắng vừa
không ngừng đánh đấm linh hồn của gã kia, họ đã biết được chuyện gì vừa xảy ra.
Ngọc Hoàng cùng Chúa trời gọi Diêm Vương cùng Thần Chết lên xử lý đám linh hồn
trong cuộc chiến ác liệt vừa rồi, riêng tên bệnh hoạn kia, vì hắn là người Việt
Nam nên sẽ do Diêm Vương xử lý, hắn bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
xduoc cuối cùng cũng ra chương 1 mà sao m hem thấy sát thủ của m là sao??? Tỷ đừng để m làm hươu cao cổ nga~~
Trả lờiXóachương này nói j m chả h the ty cai j ma thuong thien rui tien nu O.o sao cha lien wuan j den truyen vaz
Trả lờiXóa