Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

Yểu điệu công tử, y nữ hảo cầu_ chương 8




Chương 8:



Edit : Điệp Phi Vũ

Beta : Thần Vương Tiên Trang







Trăng sáng gió cao. Cành lá ven đường loang lổ ( tức là ánh trăng chiếu vào đám lá cây ven đường, làm cho bóng của chúng đan xen với nhau trên cát nên nhìn xuống đường sẽ thấy lốm đốm, loang lổ nè) đem bóng dáng của ba người kéo ở trên đất cắt phá thành mảnh nhỏ, giữa ánh trăng ảm đảm chập chờn. Trong thôn tĩnh mịch giống như chết, có thể rõ ràng nghe thanh âm của gió qua tai .

 Bùi Ngạn Thư đi vài bước liền run run, lặng yên không một tiếng động hướng bên người Vệ Nhược Tích dựa vào.

 "Vệ đại phu! Triệu đại phu!" Chợt đột nhiên, có người từ đường nhỏ vội vàng chạy tới.

 Tới trước mặt, một phen nắm chặt tay Vệ Nhược Tích, gấp đến độ nói cũng nói không rõ ràng: "Nương tử nhà ta. . . Nàng. . . Không tốt!"

 Vẻ mặt Vệ Nhược Tích thay đổi đột ngột, xoay người hướng phương hướng hắn đến chạy đi.

Trong thôn thượng [thôn trên: thời xưa có nhiều nơi chia thôn thành thôn thượng, thôn trung( thôn giữa), thôn hạ( thôn dưới)] này còn lại  hai mươi ba người bị bệnh, có mấy người là điểm tựa chăm sóc bọn họ. Mấy hài đồng tuổi còn nhỏ, tuổi của Phúc bá đã qua bảy mươi. Còn có một người, chính là tẩu tử An gia này. Bởi vì hiện tại nàng đang mang thai 6 tháng.

 Lão nhân, tiểu hài, phụ nữ có thai, những người này càng phải để ý chiếu cố.

Cho nên, rõ ràng nàng vừa mới kiểm tra qua tình trạng tẩu tử An gia : tình trạng bệnh ổn định, đã hoàn toàn khống chế được. Tại sao thời gian vừa mới một nén hương, lại phát sinh biến cố?

Vệ Nhược Tích thở hồng hộc đẩy cửa ra, phụ nữ có thai ở trên giường đang đau đến trở mình xoay quanh, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Vệ Nhược Tích vội vàng tiến lên, một tay kiểm tra mạch đập của nàng, một tay khẽ vuốt trán nàng, trong miệng không ngừng ôn nhu an ủi: "Không có việc gì, đại phu đến đây. Không có việc gì. Thả lỏng chút."

Mạch hình như có chút rối loạn, nhưng không phải dấu hiệu tình trạng bệnh phát tác.

Nàng hơi kinh ngạc, lúc này mới nương theo ánh trăng cẩn thận đánh giá qua sắc mặt của tẩu tử An gia . Sau một lúc lâu, vẻ mặt xưa nay trầm ổn lại chậm rãi cứng ngắc.

Lúc này Triệu Minh An và những người khác mới đuổi tới. Vừa vào nhà liền nhìn thấy sắc mặt nàng ngưng trọng, hắn không khỏi bước nhanh tiến lên, trong miệng vội la lên: "Thế nào? Tình trạng rất nghiêm trọng sao?"

Vệ Nhược Tích liếc hắn một cái, bất ngờ nói :

"Sợ là cần phải sinh."

Triệu Minh An bước chân tiến lên nhất thời dừng lại.

Đứa nhỏ này bất quá vừa mới được 7 tháng hơn (chỗ này ta cũng không hiểu lắm, bên trên tác giả có nói là lục giáp tức sáu tháng, giờ lại nói thất cá nguyệt tức 7 tháng. Chắc là 6 tháng là lúc bắt đầu có bệnh dịch, còn hiện tại là đã được 7 tháng chăng) , cách thời gian dự tính sinh ước chừng còn ba tháng nữa.

Đừng nói hiện tại tìm bà đỡ có thể không kịp, nhưng tìm tới, cũng không thể tiếp xúc bệnh tật.

Tiếng thét chói tai của sản phụ phát ra càng thê lương. Không có thời gian do dự! Hắn lập tức quyết đoán nói : "An Hổ, ngươi đi ra ngoài nấu nước nóng. Ta cùng Nhược Tích đỡ đẻ cho nàng. Bùi công tử, ngươi giúp đỡ đi nhóm lửa, mau!"

Bùi Ngạn Thư một chuyến một chuyến đem nước ấm đưa vào. Cũng không biết đến chuyến thứ mấy, hắn từ trong phòng đi ra, sắc trời đã sáng rõ.

Hán tử cao lớn ngoài cửa không ngừng ở chỗ cũ đi lòng vòng, vừa thấy hắn đi ra liền lo lắng nói: "Nương tử ta thế nào?"

"Ngươi yên tâm, nàng rất tốt." Hắn ngoài miệng an ủi như vậy. Trong lòng cũng không khỏi lo lắng, lúc trước mỗi lần chuyến đi vào, sắc mặt sản phụ kia một lần so với một lần tái nhợt, tiếng kêu cũng càng ngày càng vô lực. Hắn còn nghe được Nhược Tích cùng Triệu Minh An nói, lại tiếp tục như vậy, tình huống rất không lạc quan.

 "Nếu như," hắn nghĩ đến lời nói lúc ấy của Triệu Minh An hỏi Nhược Tích, nhân tiện nói: "Hài tử cùng đại nhân (y chỉ mẹ của đứa nhỏ, đây là lời nói kính trọng đối với bề trên của mình) chỉ có thể giữ lại một người, ngươi muốn người nào đây?"

  Sắc mặt An Hổ trong nháy mắt trắng xanh. Một lúc sau chần chờ hỏi: "Là nam hài hay là nữ hài?"

 "Ân?"

Hắn thấp giọng nói: "Là nam hài liền muốn hài tử, là nữ hài liền muốn đại nhân." ( ĐPV: Ta ức chế rồi, đem thằng này nhốt bỏ rọ thả trôi song đi các nàng . Trọng nam khinh nữ, hừ
TVTT: tỷ tỷ bình tĩnh a ~~ thời cổ đại thì rớ thôi a, tỷ không thể trách được a ~~~)

 Bùi Ngạn Thư nghe vậy nhíu mày, đang định nói cái gì, trong phòng sinh bỗng nhiên truyền ra một hồi tiếng khóc nỉ non của trẻ con. Hắn chứng nghiệm một lát, lập tức vui vẻ nói: "Sinh sinh!"

 Nhược Tích ôm hài tử ngồi ở trước giường. May mà, mẫu tử bình an.

Sản phụ mệt nhọc một đêm đã sức cùng lực kiệt, sau khi tận mắt nhìn qua hài tử liền chìm vào giấc ngủ.

Bùi Ngạn Thư gục ở bên cạnh bàn, ánh mắt nháy một cái cũng không nhìn chằm chằm trong lòng ngực Nhược Tích. Đó là một nam hài tử, thực nhỏ thực gầy yếu. Có thể là liên quan đến không đủ tháng, ngay cả tiếng khóc nỉ non so với hài tử bình thường cũng nhỏ bé yếu ớt hơn.
  
"Nhược Tích."

"Ân?"

"Hắn. . . Có thể còn sống sót không?"

Vệ Nhược Tích liếc hắn một cái.

 Khóe mắt của hắn buông thõng, da mặt nhăn lại, bộ dáng rất lo lắng .

 Nàng bình thản nói: "Đây là thất tinh tử (ta đoán là đứa trẻ đẻ non lúc mới được 7 tháng mà không biết phải không). So với những đứa trẻ sinh non khác càng dễ dàng sinh tồn."

 Hắn nghe vậy có chút thở phào nhẹ nhõm, một lát sau lại nói: "Nhược Tích."

"Ân."

 "Sinh con. . . Rất nguy hiểm sao?"

Nàng lại nhìn hắn. Khóe mắt như trước buông thõng, da mặt nhăn càng sâu, bộ dáng vô cùng lo lắng .

  Vì thế nàng cân nhắc nói : "Cũng không hoàn toàn. Chẳng qua lúc trước nàng liên tục sinh bệnh, thân thể rất suy yếu, thể lực không đầy đủ đi sinh tiểu hài tử. Dạng này thì tương đối nguy hiểm."

  "Nha. . ." Hắn an tâm thở hắt ra.

  Lại sau một lúc lâu.

  "Nhược Tích."

 "Ân?" Nàng đùa với oa oa (em bé) trong lòng , tâm tình thật tốt, liền hiếm thấy ngoại trừ đối với những bệnh nhân khác bày ra hết sức kiên nhẫn.

 "Bất kể là nam hài tử hay là nữ hài tử. Ta đều phải đại nhân."

". . ." Nhíu mày, nghe không rõ hắn đang nói cái gì.

Hắn nói tiếp: "Không sinh con cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần người bình an là tốt rồi." ( ĐPV: Thư ca của ta đúng là nam nhân chân chính nè, không như tên An Hổ đáng chết ca, càng ngày càng thích ca, làm thế nào giờ… - Thư ca: Ngươi lăn đi chỗ khác chơi, ta chỉ cần Nhược Tích thôi, hừ

TVTT : tỷ tự kỉ quá =.=’)

 "Ai?" Ai bình an?

  Hắn bỗng nhiên cười lên, nghiêm túc nói : "Nhược Tích, ngươi cũng đừng sinh tiểu hài tử. Nếu như ngươi thích hài tử, ta cho ngươi đi nhận con nuôi. Ngươi muốn nuôi bao nhiêu đều có thể." Hắn biết, nàng thích hài tử, phi thường thích.

  Lại đang nói hưu nói vượn. Trong nháy mắt Vệ Nhược Tích giận tái mặt, lạnh nhạt nói: "Không làm phiền ngươi lo lắng."

 Triệu Minh An đang đẩy cửa tiến vào, nghe một câu như thế, liền cười hỏi: "Không làm phiền ai lo lắng?"

 Nhược Tích nói : "Ngươi đều xem qua chẩn bệnh sao?" Hai người bọn họ, hôm nay do nàng chiếu cố mẫu tử sinh con, mà hắn, theo thường lệ cần phải khám và chữa bệnh cho từng người từng người bệnh trong thôn.

Triệu Minh An cười nói: "Đều xem qua. Tình hình mọi người khôi phục so với trong tưởng tượng còn tốt hơn." Hắn vừa nói xong, đi lên trước cũng trêu đùa oa oa trong lòng nàng , "Xem tiểu gia hỏa này, gầy thì gầy, ánh mắt vừa lớn lại sáng lên. Nhìn lanh lợi!"

  Nhược Tích cũng cười nói: "Đúng a. Hô hấp cũng rất vững vàng, nhất định có thể khỏe mạnh lớn lên đi."

  "Đúng vậy? Cũng không uổng phí hai đại phu chúng ta đem cơ hội lần đầu tiên đỡ đẻ đều tặng cho hắn."

  Nhược Tích nghe thấy thú vị, khóe miệng khẽ nhếch chỉ cười không nói.

 Hai người vừa nói vừa cười, người nào đó ở một bên thấy bị xem nhẹ buồn bực vô cùng.

Đáng giận a, hắn cùng Nhược Tích biết nhau nhiều năm như vậy, nàng đều chưa từng đối với hắn cười qua như thế ! Nếu không phải là lạnh lùng, cho dù ngẫu nhiên có tươi cười,vậy cũng đều là cười gian.

 Dựa vào cái gì tiểu tử họ Triệu tên An kia có thể đạt được đãi ngộ cao hơn hắn? Thiên đạo bất công *gào thét* (TVTT : cái này là tiếng lòng của Thư ca a ~~ không phải ta thêm vào đau nhá)

Trong lòng ê ẩm. . .

Cánh tay Bùi Ngạn Thư chống cằm, nghĩ thầm: tiểu An tử kia tốt chỗ nào? Diện mạo? Còn được đi, cùng hắn vậy cũng không thể so (ý nói không thể so diện mạo với ca đấy)! Tính tình? Tàm tạm đi. Có thể ôn nhu hết sức săn sóc tỉ mỉ chu đáo như hắn sao! Thân phận? Không phải một người nghèo xem bệnh? Còn hắn là ai? Công tử thừa tướng Bùi Ngạn Thư a!

 Nghĩ tới nghĩ lui, tiểu An tử kia duy nhất hơn hắn, cũng chỉ là cùng Nhược Tích giống nhau là một đại phu. Dường như có. . . chung đề tài nói chuyện.

Ai. . .

Hắn thay đổi bàn tay chống cằm, tiếp tục thầm nghĩ:

Kỳ thật, nhìn kỹ, tiểu An tử này cùng Nhược Tích cũng là rất xứng đôi. Bất kể diện mạo, tính tình, thân phận, hay là hứng thú yêu thích. Tục ngữ nói, cá xứng cá, tôm xứng tôm, ô quy xứng vương bát*. Chính là giống như, người nổi tiếng như Bùi Ngạn Thư hắn, khẳng định cũng chỉ có tiểu thư khuê các đẹp như thiên tiên (= tiên nữ), cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, lại đoan trang hiền lành có tri thức hiểu lễ nghĩa mới xứng với. (* : ô quy và vương bát đều là chỉ rùa)

Cho nên nói, Nhược Tích thích tiểu An tử kia, cũng là rất bình thường.

Chẳng qua là. . .

Tại sao sau khi hắn tự mình an ủi như vậy , ngược lại trong lòng càng thêm ấm ức chứ?
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét