Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014

Yểu điệu công tử, y nữ hảo cầu _ Chương 10



Chương 10.

Editor : Điệp Phi Vũ

Beta : Thần Vương Tiên Trang


                    http://hacnguyetlau.blogspot.com/
  
                     http://yeutinhcac.wordpress.com/



Nhược Tích cũng không để bụng, chỉ thản nhiên nói: "Không sao cả."
                                                                       
          Trái lại Bùi Ngạn Đông ở bên cạnh nhận ra người, hơi kinh ngạc nói : "Tô thái phó?" (chức quan thuộc hàng tam công, dưới thái sư và trên thái bảo)

          Công tử trẻ tuổi kia quay đầu nhìn hắn, khẽ mĩm cười nói: "Đúng vậy."


          Tuy hắn chưa mở miệng hỏi, ánh mắt vẫn như cũ ôn hòa nhưng lại mang theo một chút dò hỏi. Bùi Ngạn Đông hiểu ý, cúi người thi lễ cười nói: "Hạ quan Binh bộ thị lang Bùi Ngạn Đông. Năm trước từng ở Đoan vương phủ cùng với Thái Phó từng gặp mặt một lần, không biết Thái Phó có còn nhớ rõ?"

          Tuy là nhất thời nhớ không nổi vị Binh Bộ Thị Lang nho nhỏ này, nghe được họ "Bùi" này cũng đủ kịp phản ứng. Tô Thiếu Ương hiểu rõ cười nói: "Thì ra là Nhị công tử của Mạc Thừa tướng (Nam Huyền Mạc - mẫu thân của mấy ca)hạnh ngộ (may mắn được gặp mặt)."

          "Ngạn Đông đối với Thái Phó có thể nói là ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay có duyên quen biết, quả thực vinh hạnh." Câu này cũng không hoàn toàn là lời khách sáo. Vị Tô thái phó trước mắt này, năm đó còn trẻ mới mười sáu tuổi liền dễ dàng cho tứ tọa (4 vị chấm bài khoa thi thời xưa) ở trên triều đình giựt mình, không chút lo lắng đoạt được chức vị Trạng Nguyên. Từ đó, càng được đương kim Thánh Thượng khâm điểm làm thầy dạy của thái tử, tuổi còn trẻ liền tiền đồ bất khả hạn lượng (không thể hạn lượng, không có giới hạn).

          "Bùi Thị Lang tuổi trẻ trầm ổn, mới chính là rường cột nước nhà.Thiếu Ương cũng có vinh hạnh."

          Bên này, hai người khách khí lẫn nhau. Bên kia Nhược Tích cũng không nhàn rỗi, trước tiên nàng từ trên y phục xé xuống một mảnh vải nhỏ, qua loa mà băng bó miệng vết thương trên cánh tay. Sau đó, xoay người ôm lấy tiểu nam hài trên mặt đất, đứng dậy liền định rời đi.

          "Cô nương!" Tô Thiếu Ương nhanh tay lẹ mắt ngăn lại nàng.

          Nàng liền đứng ở chữ cũ, lạnh lùng nhìn vật cản trước mắt, âm thanh ra khỏi miệng một chút độ ấm cũng không có :

          "Tránh ra."

          Bùi Ngạn Đông căng thẳng trong lòng. Nhược Tích này, từ trước đến nay không coi trọng quyền thế lễ giáo, ghét nhất chính là người khác gây cản trở nàng làm việc. Chẳng lẽ, bây giờ khờ khạo muốn cùng Thái Phó mão thượng(mão ý chỉ quan, thượng: trên => ý nói không coi thái phó ra gì, đối với hoàng thất sẽ dùng từ phạm thượng)

          Trong lòng hắn đang sốt ruột nghĩ biện pháp muốn giải vây, ai ngờ, Tô Thiếu Ương lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, thậm chí đối với thái độ ác liệt của nàng cũng coi như không thấy, chỉ như thường lệ cười nói: "Cô nương, ta cũng không có ý ngăn cản. Chẳng qua là ngươi bị thương, trong lòng áy náy. Nếu như ngươi muốn đi chỗ nào, không bằng để Thiếu Ương tiễn ngươi một đoạn đường?"

          Bùi Ngạn Đông sửng sốt, thái độ đúng mực này của Tô thái phó ngược lại ngoài dự kiến của hắn. Chẳng qua là, với tính cách của Nhược Tích chỉ sợ...

          Quả nhiên, sắc mặt Vệ Nhược Tích không nhu hòa trái lại càng khó coi, chỉ lãnh đạm nói : "Không cần." Hiển nhiên đối với hắn nhiều lần ngăn trở, đã bắt đầu không kiên nhẫn.

          Bùi Ngạn Đông bước lên phía trước nói : "Thái Phó yên tâm, bản thân Nhược Tích là đại phu, cho nên không có gì đáng ngại."

          "Nga?" Thần sắc của Tô Thiếu Ương hơi kinh ngạc, lập tức chuyển hướng nàng nghiêm mặt nói, "Không nghĩ tới Nhược Tích cô nương lại là đại phu tế thế cứu nhân (chuyên cứu giúp mọi người), Thiếu Ương khâm phục." Hắn cũng không tiếp tục kiên trì, chỉ từ trong lòng lấy ra một tờ ngân phiếu, Nhược Tích đang muốn nhíu mày, lại thấy hắn trực tiếp nhét vào trong tay tiểu khất cái trong lòng nàng, ôn hòa cười nói: "Tiểu đệ đệ, hại ngươi bị sợ hãi. Bạc này, nếu như ngươi muốn ăn, muốn chơi cái gì liền tự mình đi mua, xem như ca ca nhận lỗi với ngươi."

          Nụ cười này của hắn, liền tựa như chợt có một trận gió xuân lướt qua mặt. Tiểu khất cái cầm lấy ngân phiếu, nhất thời lại nhìn ngây người.

          Tiểu khất cái là một cô nhi bị vứt bỏ từ nhỏ. Không cha không mẹ, ngay cả tên cũng không có. Luôn luôn sống bằng nghề ăn xin khắp nơi trong thành.

          Ở dược đường, tắm rửa xong đổi qua y phục. Buổi tối, Nhược Tích đem hắn mang về phủ Thừa Tướng.

          Không ngờ, hắn đến nhận lấy hoan nghênh nhiệt liệt. Bùi Ngạn Đông gặp qua lúc trước, gặp lại cũng rất cao hứng. Bùi Ngạn Trữ thì vui vẻ vì có thêm bạn chơi, từ nay về sau sẽ không phải một mình buồn rầu. Ngay cả Lý quản gia, cũng trực tiếp khen tiểu hài này vừa nhìn liền lanh lợi.

          Chỉ có một người, kể từ sau khi bọn họ đi vào, liền lập tức nhảy ra xa ba trượng, còn trực tiếp kêu gào trong miệng: "Đừng tới đây! Cứu mạng! Ngàn vạn lần không được lại đây!"

          Bùi Ngạn Trữ ở tại chỗ khì khì cười một tiếng: "Đại ca, ngươi đây là bị người phi lễ (khiếm nhã, không lịch sự, vô lễ) hay là sao?"

          Hắn tiếp tục giậm chân, cao giọng kịch liệt thét chói tai: "Nhược Tích! Đem hắn mang ra ngoài đi!"

          Nhược Tích đương nhiên không để ý tới hắn.

          Vả lại... Không một người để ý đến hắn.

          Ngay sau đó, rất nhanh tới thời gian dùng bữa, cả nhà: Nhược Tích, Bùi Ngạn Đông, Bùi Ngạn Trữ, Lý quản gia, còn có thành viên mới, tiểu khất cái, hoan hoan hỉ hỉ (vui mừng, hân hoan) ngồi ở bàn ăn cơm. Còn một người khác, vì biểu đạt bất mãn mãnh liệt hắn tuyệt đối không thông đồng làm bậy cùng với bị xem nhẹ, rất ý vị mà cầm bát cơm ngồi ở trên băng ghế nhỏ tại góc đại sảnh.

          Trên bàn mọi người hứng thú mà hưởng thụ món ăn ngon, vả lại trò chuyện với nhau thật vui. Rất có ăn ý mà nhất trí xem nhẹ ánh mắt u oán lên án ở sau lưng kia.

          "Các ngươi nói, cho hắn lấy tên gì được?"

          Lý quản gia nghĩ nghĩ: "Nhìn hắn đen như vậy, không bằng gọi Tiểu Hắc đi?"

          Bùi Ngạn Đông cười to: "Lý thúc, Nhược Tích nói con chó của hắn đã gọi Tiểu Hắc!"

          "Vậy... Đại Hắc?"

          Bùi Ngạn Trữ lập tức kháng nghị: "Không được. Người khác còn tưởng rằng là hai huynh đệ đấy. Huống hồ cái gì mà đen với không đen, khó nghe muốn chết. Nhị ca, ngươi nói đi?"

          "Ưhm..." Nhị ca nhà nàng suy nghĩ một hồi, "Đen chính là mặc, nếu không gọi hắn là Tiểu Mặc?"

          "Ân, cái này khá hơn. Nhược Tích tỷ tỷ, ngươi cảm thấy thế nào?"

          Nhược Tích gật đầu. Từ trước đến nay nàng cảm thấy tên gì không quan trọng.

          Vì thế Bùi Ngạn Trữ rất cao hứng hướng về phía tiểu khất cái tuyên bố: "Uy! Từ nay về sau ngươi liền gọi là Tiểu Mặc!"

          Tiểu khất cái nhu thuận mà gật đầu, mắt to sáng long lanh, rất vui vẻ chính mình có tên.

          "Khụ! Khụ khụ khụ..." Trong góc bỗng nhiên có tiếng ho khan.

          Bùi Ngạn Trữ tiếp tục kích động nói : "Lý thúc, ngày mai ngươi đến học đường nói với Triệu tiên sinh, về sau để Tiểu Mặc học bài cùng ta!"

          "Khụ! Khụ! Khụ!" Tiếng ho khan liên tục tăng lớn ...

          Lý quản gia vui tươi hớn hở nói : "Được. Sau khi có người phụng bồi tiểu thư, ta cũng yên tâm hơn."

          "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!" Tiếng ho khan "đinh tai nhức óc" liên tục vang dội.

          Bùi Ngạn Đông cười nói: "Trữ nhi. Ngươi cũng không được khi dễ Tiểu Mặc."

          "Biết rồi, nhị ca!"

          "Khụ..." Hắn ho đến sắp tắt thở...

          "Được rồi, ta ăn xong rồi. Lý thúc, nhị ca, Nhược Tích tỷ tỷ, các ngươi từ từ ăn. Tiểu Mặc, chúng ta đi ra ngoài chơi đi!" Bùi Ngạn Trữ nhảy nhót chạy tới, lôi kéo Tiểu Mặc chạy ra ngoài. Sau khi đi đến cửa thồn qua vườn hoa, nàng xoay người lại hướng trong góc phòng làm cái mặt quỷ, cười trêu nói: "Đại ca, đừng giả ho. Cho dù ngươi ho ra máu tắt thở, Tiểu Mặc cũng phải lưu lại!"

          Bùi Ngạn Đông đi tới, vỗ vỗ lão đại Bùi gia sắc mặt nhanh chóng xanh mét, lắc đầu nói: "Vẫn là nén bi thương đi." Nói xong, cũng chắp tay sau lưng bước đi thong thả rời khỏi đại sảnh.

          Đỉnh đầu Bùi Ngạn Thư bay lên khói nhẹ lượn lờ, rốt cục không khống chế được giậm chân quát: "Vệ Nhược Tích! Nếu như ngươi không đem tiểu tử bẩn kia ra bên ngoài, ta sẽ —— "

          Ánh mắt sắc bén so với gió Bắc mùa đông lạnh lẽo nhất còn lạnh hơn nhìn qua, trong nháy mắt uy hiếp đem lời nói của hắn đông cứng nơi cổ họng.

          Sắc mặt Vệ Nhược Tích âm lãnh đáng sợ: "Ngươi sẽ như thế nào?"

          "Ta sẽ, ta sẽ..." Hắn run run, cắn môi ủy ủy khuất khuất nói, "Ta sẽ rời nhà bỏ đi..."

          Thật là quá đáng! Trước kia đem những người vô cùng bẩn mang đến Dược Đường coi như xong, bây giờ lại còn mang về nhà? Đây không phải rõ rệt là khi dễ người sao! Biết rõ hắn ghét nhất những thứ vô cùng bẩn ... Tiểu tử kia ở trong đống bùn lăn đã nhiều năm, cho dù hiện tại tắm rửa sạch sẽ rồi, mùi lạ kia hắn vẫn ngửi được.

          Vả lại, chín ngày nữa hắn còn phải đi vương phủ tham gia tiệc rượu thưởng hoa . Vì để trạng thái xuất hiện kinh diễm (kinh ngạc + đẹp) nhất, hiện tại mỗi ngày đều phải dùng cánh hoa ngâm trong nước tắm ba canh giờ, còn đặc biệt ngày ngày tránh không ra khỏi cửa, chỉ sợ dính một chút mùi không tốt ở bên ngoài (ĐPV: Khiếp con gái điệu đến đâu cũng không đến nỗi…như ca). Nàng thì ngược lại, trực tiếp từ bên ngoài mang một đống rác trở về cho hắn?! Cái này còn có để cho người sống hay không!

          Hắn càng nghĩ càng giận. Giận từ trong lòng, buồn nôn từ ruột gan vừa nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tóm lại, có hắn không có ta, có ta không có hắn!"

          Vệ Nhược Tích nghe vậy, mắt cũng không nâng, ngón tay dài chỉ cửa chính : "Xin cứ tự nhiên."

          Không khí yên lặng hồi lâu, hắn mới kịp phản ứng. Lập tức nổi trận lôi đình: "Vệ Nhược Tích! Ngươi có ý gì! Ngươi vì tiểu hài tử xấu xí tồi tệ kia muốn đuổi ta ra ngoài?! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Đây là nhà ta! Nhà của ta! Cần cút cũng là các ngươi cút!" ( E hèm, Thư ca dùng từ thấy gớm, giao du với bọn ăn chơi trác táng Lí Tự Đồng có khác, ai lại gọi Tiểu Mặc là tiểu hài tử xấu xí tồi tệ bi h? À vâng thí chính là thứ không được lịch sự cho lắm rắm đấy các nàng, nghe thấy gớm)

          Không đợi hắn nói xong, Vệ Nhược Tích liền đứng lên, trực tiếp đi vào phòng trong. Lập tức đi ra, trong lòng ôm Tiểu Mặc, phía sau còn có Bùi Ngạn Trữ đuổi theo, tiểu nha đầu gấp đến độ oa oa gọi: "Nhược Tích tỷ tỷ! Ngươi làm sao nha!"

          Nàng vừa gọi, Bùi Ngạn Thư cũng luống cuống. Trong lòng liền hối hận chính mình cần gì phải nói nặng như vậy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nhược Tích, cũng không nhìn hắn cái nào, hắn lại mất hết mặt mũi. Lập tức chỉ có thể kiên trì nói đến cùng : "Nói nàng hai câu liền đi! Rất có cốt khí nha! Được! Ngươi giỏi lắm! Đi đi đi đi!"

          Lý thúc nghe tiếng mà ra cũng không rõ ràng chuyện gì xảy ra, chỉ kinh ngạc nói : "Đây là như thế nào hả? Nhược Tích tiểu thư, đã trễ thế này, ngươi muốn đi đâu?"

          Không đợi hắn nói xong, Bùi Ngạn Thư lập tức kêu lên: "Đừng cản nàng! Để nàng đi! Có dũng khí sau này cũng đừng trở về!"

          Vệ Nhược Tích càng nhíu mày.

          Ồn ào, thực ồn ào, phi thường ồn ào.

          Vì thế nàng chỉ dặn dò nói : "Ta cùng Tiểu Mặc đi Dược Đường ở một thời gian."

          Nói xong, hướng cửa chính trước mắt bước đi càng nhanh, —— ồn ào chết người, nàng chỉ muốn nhanh chóng lấy lại thanh tịnh.



Chú thích chút nháNgười ta nói rảnh rỗi sinh nông nổi, dựa vào vốn hiểu biết hạn hẹp của biến thái ta nói thêm về mấy chức quan xuất hiện trong truyện, nếu có gì sai mọi người góp ý đừng ném đá ta nhé:

Binh bộ thị lang là chức quan của Binh bộ - một trong 6 bộ gọi là lục bộ của triều đình gồm có Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ. Binh bộ thị lang là quan tam phẩm

Cha của Lâm Vãn Tình – Lâm tiểu thư trong chương 9 là Hộ bộ thượng thư cũng thuộc Lục bộ nhưng là Hộ bộ khác Đông ca ở trong Binh bộ. Chức quan của cha Lâm Vãn Tình là nhị phẩm cao hơn Đông ca Tam phẩm

Thừa tướng là một chức quan cao nhất trong hệ thống quan chế của phong kiến- thừa tướng là quan văn- thuộc hạng nhất phẩm

Thời xưa cấp quan chia theo phẩm . Chức quan thấp dần theo nhứ tự Nhất, nhị, tam,…, thất + phẩm. Thấp nhất là thất phẩm tương đương với huyện lệnh

Thái phó là người chuyên dạy dỗ Hoàng tử, Thái tử, công chúa. Thái phó cũng là quan nhất phẩm nhưng thua Thừa tường .Địa vị rất cao đặc biệt là dạy thái tử vì tương lai thái tử sẽ làm vua mà thầy của vua thì khỏi nói a~~~


 Theo chế độ khoa cử thì khi kết thúc khoa thi tứ tọa sẽ chọn ra 3 người đứng đầu theo thứ tự Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa  và Trạng Nguyên hiển nhiên là người đỗ cao nhất.

2 nhận xét:

  1. không biết có chuyện riêng nói về cha mẹ của Bùi Ngạn Thư không nhỉ. nghe tính cách và vị trí của hai người có phần đặc biệt

    Trả lờiXóa
  2. Ta cũng thử tìm, nhưng hình như là k có

    Trả lờiXóa