Edit : Điệp Phi Vũ
Beta : Thần Vương Tiên Trang
Thang lầu bằng gỗ lâu năm không được tu sửa phát ra tiếng vang lơ
lỏng, lão bộc dẫn nàng xuyên qua hành lang thật dài, theo thường lệ đến
trước một gian phòng ở tận cùng bên trong dừng lại, nói với giọng khàn
khàn : "Vệ đại phu, mời."
Ánh nến mờ nhạt chiếu đến bóng dáng khom còng, nàng nhận lấy giá nến, chậm rãi đi vào.
Ánh nến ở bên trong phòng vắng vẻ chập chờn, phòng này đã có nhiều năm,
trên vách tường có vết nứt rõ ràng. Phòng trong ngoại trừ một cái
giường cạnh cửa sổ, cái gì cũng không có.
Dường như nghe được tiếng người, bên trong màn có bóng người khẽ nhúc
nhích, giọng nữ mỏng manh tinh tế thở hào hển: "Chính là Vệ đại phu đến
đây ư"
"Hồng Linh cô nương." Nàng lên tiếng, chậm rãi đi lên phía trước.
Một cánh tay khô gầy như củi vén màn giường lên, nhẹ thở gấp nói nhỏ: "Vệ đại phu, lại làm phiền ngài."
Thanh âm mặc dù suy yếu nhưng lại rõ ràng uyển chuyển dễ nghe, nhưng
theo kinh nghiệm thì người này đã bị bệnh tra tấn lâu ngày cho nên khuôn
mặt đã khô vàng nhạt nhẽo, khó kiếm lại được phong thái của trước kia.
"Cô nương khách khí." Thanh âm nàng ấm áp, giống như mọi khi xem hết
tất cả các mạch, nhìn sắc mặt người nọ, "Ăn xong mấy viên dược, cô nương
có thể cảm nhận khá hơn chút?"
"So với lúc trước thì khá hơn chút." Nàng kia nói xong, đột nhiên ho một trận mãnh liệt.
Nàng lẳng lặng nhìn, có chất lỏng màu đỏ sền sệt tươi từ ngón tay như cành khô chảy ra...
"Cô nương cần phải thoải mái, buông lỏng tinh thần." Sau một lúc lâu,
nàng nghe được thanh âm lạnh như băng của chính mình. Rất xa lạ, xa lạ
giống như không phải là nàng phát ra .
Người trên giường không tiếp tục lên tiếng trả lời, ánh mắt trống rỗng
vô vật nhẹ nhàng hướng về phía ngoài cửa sổ, tựa hồ là đang nhìn lầu
phía trước đèn đuốc sáng trưng, đáy mắt mờ mịt mênh mông vô bờ...
Lão bộc đưa nàng đi ra từ cửa hông ( cửa bên), nhẹ vuốt cằm coi như nói lời từ biệt, bóng dáng khom còng khuất ẩn vào trong cửa.
Mặt trời bên ngoài có chút chói mắt, sân nhỏ phía sau ẩn ở trong bóng ma (bóng râm, bóng tối) tầng tầng điệt điệt ngăn thành hai thế giới.
Đứng ở chỗ cũ im lặng một hồi, nàng đưa tay sửa sang lại y sam (quần áo), dọc theo mép sân đi đến.
Rời khỏi hẻm nhỏ, nhìn thấy trước cửa chính "Lưu Vân các" có một đám
người đang nhốn nha nhốn nháo chen chúc, nữ có nam có, cực kỳ náo nhiệt.
Chẳng qua bên trong lâu đó chính là đám chim oanh cùng
cậu ấm kinh thành không có việc gì cả ngày sống phóng túng. Nàng khẽ
nâng mí mắt, cho dù là trong lúc vô ý từ trong đám người liếc đến một
thân ảnh quen thuộc, thần sắc lạnh băng trên mặt cũng không thay đổi.
Người nọ hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng. Bởi vì tuấn nhan của hắn trước nay hồng nhuận (hồng hào) đột nhiên thoáng cái chuyển sang trắng, sau đó liền nỗ lực đem thân hình kiên quyết hướng phía sau người bên cạnh co rút ...
Nàng dường như không thấy, mặt không chút thay đổi từ bên cạnh hắn mà đi qua.
"Bùi huynh, làm sao vậy?" Lý Tự Đồng nói đến hứng khởi quay đầu nhìn
người bên cạnh, không khỏi hoảng sợ. Tại sao khuôn mặt đột nhiên dữ tợn
nhăn nhó như vậy?
"Không có việc gì." Người nọ nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng có ý gì? Rõ ràng đã thấy hắn! Thế nhưng coi hắn như trong suốt...
"Cam thảo mười khắc, quế chi mười lăm khắc, đảng sâm hai mươi khắc,
hoàng thị ba mươi khắc, bạch thược hai mươi khắc, củ từ hai mươi lăm khắc, bạch cập hai mươi khắc, táo đỏ mười miếng..." (khắc : đơn vị dung lượng của dân tộc Tạng ở Trung Quốc, một khắc cỡ 25 ki-lô-gam ta)
Vệ Nhược Tích mang theo số gói thuốc từ Thấm Xuân Đường đi ra, liền
trông thấy một người đứng ở ngoài cửa, hung tợn trừng mắt nàng.
Sắc mặt hồng nhuận —— không phải tới chữa bệnh.
Trong lòng nhanh chóng phán đoán, nàng xoay người hướng phương hướng dự định mà đi.
"Này!" Người nọ nóng nảy đi vài bước, bắt lấy cánh tay nàng, rống tiếc
tai nhức óc: "Ngươi có ý tứ gì! Lại muốn làm như không phát hiện thấy
ta!"
Nàng nhìn khuôn mặt mãnh liệt tức giận đưa tới trước mặt, chỉ thản nhiên nói: "Có người đang nhìn ngươi."
Lời còn chưa dứt, lực đạo trên cánh tay đột nhiên biến mất, cảm giác
người bên cạnh cũng đã biến mất vô tung. Nàng chậm chạp ngẩng đầu, thấy
người nọ đã phong độ nhẹ nhàng đứng ở trước mặt, trường y màu trắng theo
gió nhẹ nhàng mở ra, chiết phiến (quạt xếp, quạt giấy) trong tay nhẹ lay động, nổi bật lên dung mạo như đại mặt như quan ngọc.
Hảo một cái công tử giai (xinh đẹp) nhẹ nhàng a!
Đám người chung quanh một trận xôn xao, người nọ vì thế thỏa mãn mà mỉm cười vuốt cằm.
Điệu bộ phô trương.
Trong đầu liền hiện ra bốn chữ này, nàng có chút không thú vị mà hạ mâu (con ngươi mắt), xoay người đi con đường của mình đã đi.
Khóe mắt bắt giữ thân ảnh chuẩn bị rời đi, Bùi Ngạn Thư vội khép lại
cây quạt đuổi theo. Đi vài bước, vẫn không quên quay đầu nhìn lại cười
một tiếng mê hoặc chúng sinh, làm cho đám người lại một trận xôn xao.
"Này." Ba bước cũng biến thành hai bước mà đuổi theo, thấy gọi mấy
tiếng nàng cũng không để ý, lúc này hắn mới cẩn thận đánh giá qua sắc
mặt của nàng, dò xét nói: "Tâm tình không tốt?"
Nàng rốt cục gật đầu, nghiêm mặt lạnh: "Ngươi tốt nhất đừng chọc đến ta."
"Làm sao vậy? Ai chọc ngươi tức giận sao? Ngươi cứ việc nói, ta thay ngươi đi giáo huấn (dạy dỗ, dạy bảo) hắn!" Hắn vỗ vỗ ngực, một tư thế hào khí can vân (hào khí bốc lên đến tận mây xanh).
Vệ Nhược Tích nhíu mi, quyết định không để ý tới nam nhân có đầu óc đơn giản này. Vì vậy cứ thế mà bước đi.
Người nọ vội gia tăng cước bộ đuổi kịp nàng, vẫn còn đang lải nhải:
"Là ai gan lớn như chó vậy a (ĐPV:
ta thề đây là lời của tác giả, không phải của ta chém vào, nguyên văn
là cẩu đảm a~~, cẩu là gì thì các nàng ai cũng biết a~, đảm ở đây là can
đảm, gan, gan dạ đó), ngay cả đường đường (vẻ vang trịnh trọng) là người
của phủ Thừa Tướng cũng dám trêu chọc! Hắn cũng không đi nghe ngóng một
chút, Bùi Ngạn Thư ta là ai, phụ thân ta là ai, nương ta là người nào! Có gan cũng đừng có đâm đầu vào trong tay ta (TVTT: ý của Thư ca nói là có gan đừng đụng vào người của ca a~),
nếu không ta đánh hắn, bóc gân lột da hắn, hủy đi xương hắn, băm hắn
thành thịt, phóng hỏa đốt nhà hắn, đào phần mộ tổ tiên hắn..." (
ĐPV: Bùi Ngạn Thư, đừng kích động a~~~ khi biết “ hắn” là ai đảm bảo
ngươi không mạnh mồm được như thế đâu, nhìn đẹp trai, phong nhã thế, k
ngờ độc mồm độc độc miệng kinh, nguy hiểm thật, bất quá ta thích a~)
"Câm miệng!" Nàng rốt cục không thể nhịn được nữa. Người này học toàn
những thứ không tốt, không phải là đem lời ác độc ra học được, suốt ngày
chỉ biết tàn hại lỗ tai của nàng!
Bên tai khó khăn thanh tịnh được trong chốc lát, miếng thuốc cao bôi
trên da chó kia lại kiên cường mà dính rồi, "Nhược Tích, ngươi nói rốt
cuộc là ai..."
"Ai chọc ta cũng không liên quan đến chuyện của ngươi." Nàng đứng lại, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, tuấn nhan liền xẹt qua một tia mờ ảo bi thương, hắn lập tức
phản ứng kịch liệt giậm chân kêu: "Làm sao chuyện không liên quan đến
ta! Phụ thân cùng nương trước khi đi Kình Thiên Bảo chính là đem ngươi phó thác ( giao phó) cho ta..."
Nghe vậy, con ngươi đen lạnh lùng nhìn hắn, một mạch nhìn đến lúc trên
trán hắn chảy ra một chút mồ hôi, vẻ mặt có chút chột dạ mà sau khi từ
biệt ...
Ách, hắn là có một chút không phụ trách rồi... ( đảm nhận công việc, ở đây ý nói không đảm nhận việc trông nom chị mà bố mẹ anh ấy giao phó trước khi đi Kình Thiên Bảo) Nhưng
mà điều này cũng không thể trách hắn a, phụ thân nương vừa mới đi thì
bọn Lý Tự Đồng liền kéo hắn đi Lưu Vân các, ở lại một lúc chính là năm
ngày... Hắn đây không phải là vừa ra tới liền tìm nàng đấy thôi...
Nói đi thì nói lại, nếu nương biết hắn đã làm cái gì... Nghĩ đến đây
không khỏi rùng mình một cái. Nương hắn lên tiếng, ngay cả nhân vật lão
nhân hoàng đế cũng không dám trêu chọc...
Mà nương hiểu rõ nhất, hài tử này, hắn hoàn toàn là người có lỗi, còn người đứng trước mắt hắn bây giờ là nữ nhi của
sư muội tốt của nàng ngày xưa, bắt đầu từ lúc sáu tuổi Vệ Nhược Tích
liền một mình tới kinh thành đi theo cha của hắn học tập y thuật.
Vệ Nhược Tích đứng ở chỗ cũ, nhìn mặt của hắn một hồi xanh một hồi tím,
giống như dùng ảo thuật. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hắn là nhớ
đến ai mới có vẻ mặt khủng bố như vậy.
Mà mỗi lần hắn khi xuất hiện loại vẻ mặt kì quái này, nàng đều nảy sinh
một loại xúc động giống nhau —— bỏ đá xuống giếng. (thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại).
"Ngươi không cần tiếp tục đi theo ta. Nếu không, ta sẽ đem chuyện tình
mấy ngày nay nói cho Mạc di." Dù sao mặc kệ hắn có theo hay không, nàng
cuối cùng đều nói cho Mạc di. Chẳng qua, có thể hù dọa hắn là tốt nhất.
"Được được được, ta không theo." Người nọ quả nhiên trúng kế, gấp gáp
vội nói: "Ta không đi theo là được." Thiết, ai đi theo a? Không biết có
bao nhiêu người chờ đợi chiêm ngưỡng phong tư (phong thái+tư thế) tuyệt thế của hắn chứ, hắn ước gì không cùng nàng dây dưa.
"Được rồi, nói trước, là ngươi không cho ta theo a." Nhưng đừng quay đầu lại đã tố cáo trước mặt nương hắn.
Nàng hừ lạnh một tiếng, "Được, Mạc di hỏi đến, do một mình ta gánh
chịu." Hắn đi thanh lâu lêu lổng cũng không phải là nàng gợi ý.
"Tốt lắm, ta đi trước. Một mình ngươi cẩn thận một chút." Do không biết tử kỳ (cờ chết) buông xuống vì thế người nào đó khoái khoái lạc lạc chạy đi.
tem a~ sao chưa đăng chương ms nữa hả tỷ
Trả lờiXóaÀ mà tỷ ơi , yểu điệu công tử chứ ko phải quân tử nga~ tỷ nhầm òy kìa
Trả lờiXóaÀ đâu muội, đợi tỷ chút, nay mới rảnh 1 chút, tỷ đăng ngay đây
Trả lờiXóa