Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Yểu điệu công tử_chương 2



Chương 2.

Edit : Điệp Phi Vũ

Beta : Thần Vương Tiên Trang

Nguồn
                                                http://thienthanbienthai.blogspot.com


          Thoát khỏi Bùi Ngạn Thư, từ thành Tây đến thành Nam, nàng đi bộ ước chừng khoảng nửa canh giờ. Quẹo qua một góc đường cuối cùng, phía bên phải ngã tư đường có ba chữ to Bảo Sinh Đường như rồng bay phượng múa lập tức bay vào mắt.
     
         Vừa nhìn thấy mấy chữ kia, Vệ Nhược Tích theo thói quen liền nhíu mày.


          Bút pháp căn bản tùy tiện, kiểu chữ diêm dúa lẳng lơ. Chữ như vậy, nếu nói là đẹp, làm biển cánh cửa thanh lâu sẽ cực kỳ thích hợp .
         
          
             Nhưng đây lại là y quán ( hiệu thuốc).



          Khiến cho nàng nhìn thấy một lần, liền buồn rầu một lần. 


          Đáy mắt liếc thấy có người tiến vào quán, ánh mắt của nam tử trẻ tuổi đang chôn vùi vào xử lí đống sổ sách trên bàn dài liền ngẩng lên, nhìn rõ ràng người vừa tới, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là hơi lộ ra ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền cười hô: "Nhược Tích, sao ngươi lại tới đây?"


          Vệ Nhược Tích không trả lời, nâng túi dược trong tay lên, Triệu Minh An liền hiểu được cười nói: "Làm sao vẫn còn phiền ngươi tự mình đến đây?"


          Hôm qua ở trên đường gặp được tiểu hỏa kế (người làm thuê ) Nhị Hổ ở Thấm Xuân Đường, đang lúc hắn nói chuyến phiếm vô ý nhắc tới mấy ngày gần đây chữa bệnh từ thiện, trời giá rét bệnh lao phát gay gắt, những người bần cùng khốn khổ kia lại khắp nơi, ngay cả dược liệu cũng mua không nổi.


            Chính mình vốn cũng là dự định về sau đến khám bệnh tại nhà đều bào chế sẵn dược liệu tốt mang đi, ai ngờ nàng lại tự mình đưa tới.


          "Khắp nơi đều có hiệu thuốc có thể bào chế, cần gì làm phiền ngươi đi một chuyến này?" Hắn cười nói. Tuy rằng Bảo Sinh Đường của Triệu gia hắn không giống như Thẩm Xuân Đường tự mở hiệu thuốc, nhưng muốn bào chế một loại dược cũng là rất dễ dàng.


          "Cùng đi." Nàng nói một câu không đầu không đuôi.


          "Ngươi phải cùng đi?" Hắn nghe lại hiểu được, kinh ngạc nhắc lại một lần, lập tức lắc đầu thở dài: "Nhược Tích, một năm nay đã để ngươi ba lần chữa bệnh từ thiện rồi."


           Y quán hành hội (nghiệp hội, nghiệp đoàn) trong kinh thành , hai mươi mốt nhà y quan vào hành hội, trên nguyên tắc hành y từ thiện tế thế chi tâm(lòng cứu người), trước mười ngày của mỗi tháng đều do một nhà y quán mở từ thiện cho những người nghèo khổ không trả nổi chẩn kim (tiền khám bệnh). Chữa bệnh từ thiện không thu chẩn kim là tất nhiên, bất quá các đại phu đang ở y quán cứ theo lẽ thường mở rộng cửa chờ khám, còn lại là hắn  (y quán Bảo Sinh Đường) cùng với Thẩm Xuân Đường giống nhau, thời điểm chờ khám vẫn sẽ đích thân đi đến gia đình nghèo khó, một nhà một nhà tới cửa tìm chẩn(tìm đến khám bệnh).


          Tháng 7 năm ngoái là tháng chữa bệnh từ thiệnnguyên định (định ra từ trước)cấp cho Thẩm Xuân Đường, mười một tháng sau đó, thành Bắc bạo phát cảm mạo với quy mô lớn, hắn cùng với Thẩm Xuân Đường đương nhiên đều cứu giúp cùng tương trợ. Lại tiếp đó tháng một năm nay, quán chủ(lão bản, ông chủ) y quán Tôn gia nguyên định đột nhiên bị bệnh, nàng lại chủ động nhận lấy nhiệm vụ chữa bệnh từ thiện  .


          Triệu Minh An nhìn vẻ mặt yên lặng lạnh lùng của người trước mặt, trong lòng có chút than thở không lý do. 


          Cha của hắn khi còn sống đã từng đảm nhiệm qua hội trưởng hành hội, nói là trên nguyên tắc hành y từ thiện tế thế chi tâm, nhưng thực ra vẫn là suy nghĩ nhiều cho chính mình. Lúc trước quyết định chữa bệnh từ thiện công khai hoạt động, thứ nhất thành phần chiếm đa số tác tú (giả vờ xuất sắc hoặc là tham gia theo phong trào cho có), thứ hai triều đình cũng đã khen ngợi lớn việc này, vì thế hàng năm vẫn cấp xuống một số tiền không để nhỏ chữa bệnh từ thiện . Nhưng mà khoản tiền kia, nói là dùng cho việc xây dựng hành hội , y quán tham gia hội nghị cũng không lấy được một chút, ngay cả tiền đi lại khi sở dụng, hao phí dược liệu cũng là mỗi nhà tự móc tiền túi ra. Còn mỗi ông chủ nhà y quán bên trong hành hội, chân ý thật lòng vì người nghèo cung cấp cứu trợ lại có bao nhiêu? Chữa bệnh từ thiện chiếm đa số cũng chỉ là chạy theo hình thức, lúc đầu chữa bệnh từ thiện, mở cửa chậm một hai canh giờ, đóng cửa sớm một hai canh giờ, đều là chuyện thường như cơm bữa. Nếu lại gặp phải tâm nhãn (mắt của tâm: chỉ hoạt động tư tưởng của con người thông thường còn nếu hiểu sâu hơn thì tâm nhãn gồm 5 loại nhãn nhục nhãn( mắt thịt), thiên nhãn, tuệ nhãn, pháp nhãn, phật nhãn - ở đây hiểu theo ý nông ý nói tâm trạng)không tốt một chút, viết ra phương thuốc bổ thường thường là không đến nơi đến chốn. Trước tiên uống kéo theo người không chết, muốn chữa khỏi bệnh? Đi, chữa bệnh từ thiện đã kết thúc tự mình dùng tiền tới cửa xem đi.


          Dù sao, kết quả điều trị của chữa bệnh từ thiện cũng không tính vào trong cuộc khảo sát y thuật ba năm một lần của thái y viện .


          Mấy năm nay, tùy theo năm tháng phát triền, trong lòng hắn càng phát ra thông suốt trong như gương. Lúc trước khi học y hành thiện chi tâm (lòng làm việc thiện) trách trời thương dân, tuy rằng chưa từng dao động qua, nhưng thấy được nhiều hơn liền một ngày so với một ngày chết lặng. Thái độ làm người xử sự cũng bất tri bất giác có phần tính toán nhiều hơn trước, ví dụ như lần trước quán chủ y quán Tôn gia đang ở tháng chữa bệnh từ thiện đột nhiên đổ bệnh, hắn liền không khỏi lại suy nghĩ trong đó có phải có tin vịt hay không (ẩn tình). Ít nhất đang nhìn không ra tình thế thật giả, hắn sẽ không lẫn lộn tùy tiện nhúng tay vào, đây là chuyện của y quán hành hội , tự có người của hành hội giải quyết.


          Nhưng, còn có một cô nương ngốc mặt lạnh tim nóng, vội vã liền đem trách nhiệm ôm vào người...


          Hiện giờ, nghe được trời giá rét bệnh lao phát ra gay gắt, lại muốn cùng hắn đi ra khám bệnh.


          "Nhược Tích..." Hắn từ cổ họng bật ra một tiếng thở dài, nhất thời cũng không biết nên nói nàng cái gì mới tốt. Quen biết mười năm đến bây giờ, tính tình của nàng so với người khác hắn đều hiểu rõ, chỉ biết lúc đó hắn nói cho nàng chuyện của Tôn quán chủ có vấn đề, nàng cũng chỉ biết lạnh lùng mà nói một câu: "Vậy thì sao?" Ở trong mắt nàng, từ trước đến nay chỉ có chửa bệnh cứu người, thủ đoạn của người ngoài, nàng ngay cả phản ứng cũng khinh thường.


          Dù sao, hắn khuyên giải nhưng nàng bất động.


          Vì thế Triệu Minh An thuận theo ý của nàng nói:


          "Hôm nay là ngày y quán của ta thanh toán sổ sách, trước giờ ngọ ta đã ra ngoài chữa bệnh từ thiện, buổi chiều cần phải ở lại trong điếm (tiệm) đối chiếu hạng mục sổ sách. Như vậy, ngày mai ta vừa vặn muốn đi thành Tây chữa bệnh từ thiện, đến lúc đó sáng sớm đi Thẩm Xuân Đường tìm ngươi, được không?" 


          Nàng nghe vậy suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Đem gói thuốc đặt xuống ở trên quầy của hắn, không một chút lãng phí thời gian mà xoay người rời đi.


          "Nhược Tích!" Hắn vội vàng gọi nàng, chờ nàng dừng bước quay đầu lại, hắn cười nói: "Cũng gần trưa rồi, ngươi quay về Thẩm Xuân Đường phải hơn nửa canh giờ, không bằng ở lại dùng cơm bữa đi. Ngươi cũng đã lâu không đến đây, ngày hôm trước Tuyết Nhi còn nói nhớ ngươi đó."


          Đang nói, rèm thông với nội đường (phòng trong) bỗng nhiên bị người nhấc lên, có người đi ra.


          Là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp. Tuy rằng y phục bình thường, nhưng dung nhan lại cực kỳ xinh đẹp.


          "Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến." Triệu Minh An cười nói, "Tuyết Nhi, ngươi nhìn xem ai đến đây?"


          "Nhược Tích tỷ tỷ!" Nữ tử kia cũng nhìn thấy người, vô cùng mừng rỡ la lên.


          Vệ Nhược Tích nhẹ gật đầu, xem như là trả lời nàng.


          Triệu Đông Tuyết cũng biết rõ tính tình lãnh đạm của nàng, không chút để ý, chạy lên phía trước kéo nàng lại nhảy nhót nói: "Nhược Tích tỷ tỷ, tỷ tới rất đúng lúc, vào đây nếm thử món ăn muội mới học!"


          Vệ Nhược Tích đang muốn trả lời Triệu Minh An liền giành trước cười nói: "Nhược Tích, ngươi liền đồng ý với nàng đi. Nàng vì học món ăn này, những cái khác liền không nói, mười đầu ngón tay thì chín cái liền bỏ mình. Khó khăn lắm mới học xong, còn mỗi ngày nhắc đến muốn tìm ngươi qua đây nếm thử, nghe đến nỗi lỗ tai ta sắp nổi vết chai! Nếu không phải ta nói với nàng ngươi rất bận, chỉ sợ nàng liền trực tiếp phóng đến Thẩm Xuân Đường bắt người. Ngươi làm giúp nàng cũng được, giúp ta cũng được, liền ở lại ăn một chút đi!"


          "Ca!" Đông Tuyết quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái, dung nhan xinh đẹp trước mặt khẽ ửng hồng .


          Vì thế tầm mắt của Vệ Nhược Tích dừng ở trên mấy đầu ngón tay quấn đầy băng gạc của nàng, lời cự tuyệt lúc nãy đã đến bên miệng liền nuốt xuống, gật đầu nói: "Được."


          "Nhược Tích tỷ tỷ, thế nào?" Vẻ mặt nữ tử chờ mong mà nhìn nàng.


          Nàng chậm rãi chịu đựng hạ đôi đũa trong tay xuống, " Mùi của cá không mất hết, rất tanh."


          Khuôn mặt tươi cười đối diện đột nhiên suy sụp : "Muội đã bỏ vào rất nhiều hẹ tây (cây hành), gừng cùng dấm chua..."


          Nàng cũng đã ăn rồi, đang muốn nói, "Gừng bỏ vào cũng rất nhiều, vị chua cũng nồng đậm."


          "Vậy làm sao bây giờ?" Nụ cười giống như đã bị vẻ uể oải đạp một phát xuống dưới. 


          Trầm mặc. Nàng cũng sẽ không nấu cơm.


          Triệu Minh An đứng ở một bên nghe vậy cũng gắp một đũa, nếm một miếng cười nói: "Không có a, ta cảm thấy mùi vị tốt lắm. Làm sao ăn ra được mùi tanh? Có thể là Nhược Tích rất quá khắt khe hay không?"


          Nàng không biết an ủi người, vì vậy mà không trả lời, cứ thế bới cơm ra.


          "Nhược Tích tỷ tỷ..." Triệu Đông Tuyết nhìn nàng, một bộ dáng nhẹ nhàng muốn khóc, "Muội làm thực sự kém như vậy sao..."


          Nàng nhìn cũng có chút kinh ngạc, còn nhớ rõ năm đó từ trong tay thổ phỉ cứu nàng thì nàng mới chỉ là tiểu cô nương 9 tuổi mà thôi, đối mặt với dao găm cũng dám quật cường chống đỡ, hiện giờ thì sao... Tuổi tác lớn dần, ngược lại động một tí lại muốn khóc?


          Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, Triệu Minh An thở dài nói: "Lần trước Bùi công tử tới đây, nghe ta thổi phồng Tuyết Nhi làm đồ ăn rất tốt. Liền quấn lấy Tuyết Nhi nói muốn nàng làm cá trích thang(canh cá diếc), nói là lần sau tới đây nếm thử. Nàng liền làm món này, cũng đã từng một phen khổ công."


          "Hắn tới làm cái gì?" Vệ Nhược Tích cau mày nói. Tuy rằng sớm biết Đông Tuyết là vì người đó, ngược lại chưa từng ngờ tới lại là hắn chính miệng yêu cầu. (Điệp Phi Vũ: Anh nam chính nhà ta thật có sức thu hút a~~~ cũng phải ngay cả ta còn thích nữa là, mỗi tội anh lại là hoa đã có chủ a~~ có nên cướp anh về nhốt  trong hậu cung không nhỉ???)


          Hỏng bét... Hắn đã đáp ứng người đó không được nói ra . Vì thế Triệu Minh An cười đến mức có chút xấu hổ, bất động thanh sắc ( bình tĩnh, tỉnh bơ, không biến sắc) mà chuyển hướng sang muội muội: "Tuyết Nhi, tuy rằng Nhược Tích cùng Bùi công tử ở chung một chỗ (ở đây là chung một nhà), nhưng khẩu vị  dùng cơm không nhất định giống nhau ."


          Thật sự như thế. Bản thân nàng không chọn lựa, bất cứ cái gì, chỉ cần có thể ăn no là được. Vừa rồi bắt bẻ như vậy, cũng chỉ là cố gắng dựa vào khẩu vị của người đó mà đánh giá.


          Nhưng mà, nàng cũng không phải người đó.


          Mắt thấy nữ tử nghe xong lời nói của ca ca, trong mắt lại dấy lên một tia sáng hi vọng, lòng của nàng lại bắt đầu không đành lòng.


          Nàng không thể thay mặt người đó, bởi vì —— Bùi Ngạn Thư chỉ có thể so với nàng hiện giờ càng thêm bắt bẻ nghìn lần.


          "Đúng, khẩu vị của ta cùng hắn bất đồng." Nàng bỗng nhiên nói. Nhìn sắc mặt của nữ tử kia nhất thời sáng lên toàn bộ, ở đại não có mục đích trước lại nói tiếp: "Muội làm thêm một phần giống món này đóng gói, tỷ mang về cho hắn ăn. Nếu hắn không thích, tỷ liền không nói ra là muội làm .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét