Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Yểu điệu công tử_ chương 3



Chương 3.

Edit : Điệp Phi Vũ

Beta : Thần Vương Tiên Trang


                                 

Tại sao nàng phải nhiều chuyện như vậy?


          Tay cầm lấy cái hộp nhỏ được bao bọc khéo léo tinh tế đứng ở giữa đường, Vệ Nhược Tích tỉnh táo lại cảm thấy đầu rất đau.


          Nàng biết Triệu Đông Tuyết thích Bùi Ngạn Thư.

          Thời điểm lúc người kia còn chưa gọi là Triệu Đông Tuyết , thời điểm lúc người kia còn gọi là là Cẩu Oa (chó con -> ý chỉ khi Triệu Đông Tuyết còn nhỏ), hắn đã từ trong tay thổ phỉ cứu nàng, ngay cả cái tên "Đông Tuyết" này của nàng cũng là do hắn chọn lúc đó. Từ đó về sau, mỗi lần gặp hắn, nàng cũng không ngoại lệ mà đỏ mặt.


          Cô nương trông thấy Bùi Ngạn Thư lập tức đỏ mặt, Triệu Đông Tuyết không phải là người đầu tiên, cũng vĩnh viễn không tồn tại người cuối cùng.


          Chủ yếu Vệ Nhược Tích chứng kiến mỗi một cô nương trông thấy Bùi Ngạn Thư liền sẽ đỏ mặt. Loại hiện tượng này trừ bỏ người nào đó được di truyền từ dung mạo tuyệt hảo của mẫu thân ra ,còn phải quy cho hắn giống như khổng tước xòe đuôi muốn phơi bày rừng rực.


          Nàng luôn luôn nghĩ mãi không hiểu chính là, rốt cuộc các nàng đều thích hắn ở điểm nào?


          Mạc di khôn khéo cùng Bùi thúc thúc thâm tình, hắn cũng không thừa hưởng được nửa phần. Duy nhất di truyền được, chỉ có một ngày phải soi gương chừng trăm lần, khuôn mặt tuấn tú hơi có nếp nhăn một chút hắn đều có thể tức giận đến ba ngày ăn không ngon.


          Nghĩ đến bộ dáng người nọ tức giận bĩu môi, nàng không khỏi lại nổi da gà toàn thân.


          Nhìn cái hộp nhỏ trong tay, lại nghĩ đến vấn đề mới phát sinh kia, tại sao nàng phải nhiều chuyện như vậy?


          Sao một vài nữ nhi cứ đoán tới đoán lui chuyện tình trường, thật sự rất nhàm chán. Thích hay không thích, cứ nói thẳng ra. Nếu như hai bên đều yêu thích, vậy thì tất cả đều vui vẻ, nếu như có một bên không thích, liền tìm kiếm giai ngẫu (giai nhân ngẫu nhiên) khác là được rồi, hà tất quanh đi quẩn lại mập mờ không rõ?


          Nhưng nàng là người nhận thức, vừa vặn còn có một người nhàm chán nhất, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, lấy thu hút ánh mắt của người khác làm niềm vui, lấy chinh phục lòng của toàn bộ thiếu nữ trong kinh thành làm chí hướng nhân sinh (đời người).


          Còn nàng, dĩ nhiên cũng không nói tới ——


          Chuyện ngu xuẩn chính là giúp người ta làm một chút đưa tình diễn ý.


          Nàng là một đại phu, chứ không phải bà mai!


          Năm mười ba tuổi kia, lần đầu tiên có một thiếu nữ lén lút đến tìm nàng, thấy nàng cùng Bùi Ngạn Thư thân cận, liền năn nỉ truyền một bức thư.


          Nàng hảo tính mà nhận lấy, sau đó đem sự tích của hắn thêm mắm thêm muối mà báo cáo nhanh cho Mạc di nghe. Kết quả có thể nghĩ cũng biết, người nào đó bị nương của hắn bắt mười ngày phải nằm bẹp không được xuống giường, sau đó lại bị phụ thân của hắn đọc chỉnh suốt một năm.


          Tiếp tục về sau, ngay cả hứng thú mách lẻo nàng cũng không có, hễ là tìm tới nàng, giống như mắt điếc tai ngơ làm như không thấy.


          Hôm nay... Thật là khác thường.


          Có lẽ là vì, Triệu Đông Tuyết ở trong cảm nhận của nàng, cùng những người khác chính là không cùng một dạng.


          Chung quy, nàng ấy cũng là do nàng đã cứu, cùng nàng sống chung với nhau đã bảy năm. Nàng còn biết, nàng ấy thích Bùi Ngạn Thư, cũng thích tròn bảy năm.


          Tiểu Đông Tuyết năm đó, sớm tang phụ mẫu, nàng cùnggia gia (ông nội) sống nương tựa lẫn nhau. Nàng và Bùi Ngạn Thư từ trong tay thổ phỉ cùng nhau cứu nàng ấy. Về sau lại cùng Bùi thúc thúc cùng nhau đến nhà vì gia gia của nàng mà xem bệnh. Lâu ngày cùng 2 gia tôn ( ông cháu) này sinh ra cảm tình. Cho nên, sau khi gia gia mất đi, Bùi thúc thúc liền bàn bạc cùng Mạc di muốn nhận Đông Tuyết làm nữ nhi, thế nhưng, tiểu cô nương luôn luôn nhu thuận lại sống chết cũng không chịu đáp ứng. Về sau không có cách nào khác, đành phải do Bùi thúc thúc cầu cạnh chỗ bạn tốt là Triệu đại phu, thu nàng làm nữ nhi.


          Khi đó nàng không hiểu, về sau, một ngày nào đó nàng đột nhiên liền hiểu được.


          Nhưng mà, hiểu thì hiểu, cho tới bây giờ cũng không còn nghĩ tới phải làm chút gì đó. Mỗi người đều cần phải trải qua nhân sinh của mình, nàng lớn lên rất bận, cho nên chỉ có thể thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thiếu niên kia vui chơi nhân gian, thiếu nữ kia si mê mà chờ đợi.


          Như thế, cứ như vậy qua 7 năm.


          Kỳ thực trong lòng Vệ Nhược Tích hiểu rõ, vô luận nàng có nguyện ý hay không, thứ trong tay này cũng không phải không thể đưa đến. Ở phủ Thừa Tướng, từ trước đến nay, nói một đường mà làm một nẻo là độc quyền của đôi mẫu tử kia, còn thuở nhỏ khi nàng đi tới kinh thành, lại luôn luôn đi theo nam chủ nhân tao nhã hiền hậu kia, từ trên người hắn học được chính là, lời hứa đáng giá ngàn vàng là như thế nào.


 Hiện giờ nàng buồn rầu chính là, nên đi đâu mà tìm cái người tiếp nhận kia?


          Mạc di cùng Bùi thúc thúc đáp ứng một vị sư tỷ khác của nương nàng, phu phụ Hàn di muốn mời đi Kình Thiên Bảo làm khách. Chân trước vừa mới đi, đầu này vị công tử kia liền hóa thân thành tử yêu Ngô Phong (con yêu của ong ngô - ý nói anh này giống ong ngô suốt ngày ở kỹ viện Lưu Vân Các ở chương 1 ấy) —— mấy ngày mấy đêm buông thả không về nhà.


          Sớm biết như thế lúc nãy không đuổi hắn đi rồi.


          Bây giờ phải đi đâu tìm? Tửu lâu? Kỹ viện? Quán trà ?


          Nàng buồn rầu không tới một lát, liền làm một cái quyết định. Nàng về Thẩm Xuân Đường trước, cho người quay về phủ Thừa Tướng thông báo với Lý quản gia đi tìm người, dù sao từ khi vị tiểu thư út Bùi Ngạn Trữ của phủ Thừa tướng kia sau khi biết đi, lùng bắt tìm người khắp nơi đối với Lý quản gia mà nói cũng đã là chuyện cưỡi xe nhẹ đi đường quen (quen việc).


          Nhưng ngoài dự kiến của Vệ Nhược Tích chính là, nàng mới vừa đi tới chỗ rẽ, liền nhìn thấy trước dược đường nhà mình trong trong ngoài ngoài bị một đám người vây quanh.[đường (dùng làm tên cửa hàng) => cửa hàng thuốc]


          Ngay cả cảm mạo bộc phát với quy mô lớn vào tháng tư cũng không náo nhiệt như thế.


          Náo nhiệt? Lòng của nàng đột nhiên trầm xuống, một phỏng đoán đáng sợ nảy lên trong lòng.


          "Ôi chao." Chạy vài bước đi qua, vừa vặn đỡ lấy một lão nhân gia (ông cụ, bà cụ) lảo đảo sắp ngã ở ngoài đám người.


          "Bà bà, người không sao chứ?" Nàng ân cần nói, "Ta thấy sắc mặt người nhợt nhạt, tại sao không đi vào y quán nhìn xem?"


          Lão bà bà kia run rẩy thở dài, "Ta tới đây được nửa canh giờ (1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ), nhưng mà không chen vào được a."


          Vệ Nhược Tích ngẩng đầu liền thấy, trước mặt nàng đúng là mấy bức tường người ngăn cản thật dày, mỗi một người đều liều mạng hướng bên trong chen vào. Cũng khó trách lão bà bà không chen vào được, đều là những đại cô nương tuổi còn trẻtinh lực (tinh thần+ sức lực) dồi dào, một vị lão nhân gia làm sao chen vào được?


          Trong lòng nàng vọt lên một cỗ lửa giận, đưa tay nhéo vào người trước mặt mình một cái, người nọ lập tức bất mãn mà quay đầu lại trừng nàng, "Chen cái gì ——"  lời nói còn lại bị tầm mắt lạnh như băng của nàng đông cứng nơi cổ họng.


          "Cút ngay." Nàng lạnh lùng nói, giúp đỡ lão bà bà trực tiếp đi đến bên trong, gặp phải người ngáng đường liền dùng lực đẩy ra, các cô nương hoang mang một hồi, đều bị bộ dáng của nàng hù dọa, tự động tự phát nhường ra một con đường.


          Đi vào bên trong dược đường, tiểu Hỏa Kế chào đón nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát của nàng cũng hoảng sợ.


          Tầm mắt của nàng  ở bên trong dược đường đảo quanh một vòng, rất nhanh tìm được kẻ đầu sỏ ở bàn khám bệnh đối diện .


          Người kia còn chưa thấy nàng, bởi vì hắn đang hết sức chăm chú "làm việc".


          Trước bàn khám bệnh, Chu lão tiên sinh của y quán hiện tại vừa chảy xuống một giọt mồ hôi, hắn hoài nghi mình sẽ liên tục chảy tới mất nước mà chết: "Vị cô nương này, ngươi rốt cuộc không thoải mái ở nơi nào?"


          Thời gian người này ngồi ở chỗ này đã được một nén hương, lúc thì nói đau đầu lúc thì nói đau bụng, giằng co nửa ngày cũng không nói ra được một cái lí do, —— kỳ thực hắn nhìn bộ dạng tinh thần dồi dào của nàng, đã có thể xác định nàng căn bản không có bệnh.


          "Ai u, người ta chính là không thoải mái nha. Ngươi tùy tiện cấp cho người ta một chút dược là được."


          Cô nương kia nói xong , lại hướng về phía người nọ đứng phía sau lão tiên sinh quăng cáimị nhãn (đôi mắt quyến rũ), người nọ lập tức trả lại nàng một cái (ý nói trả lại một cái mị nhãn), khiến cho nàng cười khanh khách một hồi.


          Vệ Nhược Tích nghe tiếng cười kia, cùng gà mẹ không khác biệt lắm, âm thanh đều đang lăng trì (hành hạ) thần kinh của nàng.


          Nàng từng bước một đi tới phía trước, tay phải nắm tại bên người vang lên kẽo kẹt.


          "Nhược Tích!" Mặc dù đang cùng người khác trêu đùa, nàng đến gần, Bùi Ngạn Thư vẫn là người đầu tiên phát hiện nàng, kích động nói: "Ngươi đã về rồi!"(ĐPV: Ca, ca gặp họa còn không biết hay sao mà dám đổ dầu vào lửa thế này???? 1 phút mặc niệm cho Thư ca của ta nào (─‿‿─))


          Vệ Nhược Tích nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn trước mặt, nắm tay (nắm thành quả đấm) nắm chặt buông ra lại nắm lấy, nắm lấy lại buông ra.


          Hắn còn có mặt mũi cười được? !


          Hắn thích khoe khoang làm dáng, đó là chuyện của hắn, đi thanh lâu, đi trà quán, đi trên đường cái, nàng không xen vào.


          Nhưng mà hắn cư nhiên ở bên trong y quán của nàng ..…Ở nơi nàng học y từ nhỏ, nơi thần thánh chi địa trị bệnh cứu người…... (nơi thiêng liêng)


          Bùi thúc thúc trước khi đi, ngàn dặn vạn dặn nàng phải trông nom y quán cho tốt, hiện giờ vừa vặn, nàng để người này tự dưng đưa tới một đám ong bướm, đại phu trong y quán của nàng phải hao tổn nhìn bọn họ phát xuân, ngược lại, người thật sự cần phải xem bệnh ngay cả cánh cửa cũng không chen vào được...


          Tốt, tốt lắm.


          Nàng giận quá hóa cười, nắm tay lặp đi lặp lại nhiều lần cuối cùng cũng buông ra. Tay phải vươn đến trong túi lấy ra hộp cơm, mở nắp ra, trực tiếp hướng lên khuôn mặt tuấn tú trước mặt hắt tới —— (hahaha, đáng đời ca Ψ(`▽´)Ψ)


          Con cá diếc kia đụng vào cái mũi của hắn rơi xuống đất, màu trắng ngà của canh cá liền thuận theo đường nét tinh xảo hoàn mỹ chậm rãi chảy xuống...


          Trong phòng  nhất thời lặng ngắt như tờ, ngay cả thanh âm hô hấp cũng không nghe được.




          Nàng đi đến cạnh cửa, lạnh lùng nói: "Muốn xem bệnh thì ở lại, những người khác toàn bộ cút cho ta."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét