Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Yểu điệu công tử_ chương 4


Chương 4

Edit : Điệp Phi Vũ

Beta : Thần Vương Tiên Trang

               http://yeutinhcac.wordpress.com/
                           http://thienthanbienthai.blogspot.com/


Toàn bộ người của phủ Thừa Tướng đều biết, tuy rằng trưởng công tử của bọn họ ngày thường hi hi ha ha không đứng đắn, nhưng lại có hai điều cấm kị tuyệt đối không thể giẫm lên. Nếu như người không cẩn thận giẫm lên, vậy xa xa không phải chỉ dùng bốn chữ "đương trường trở mặt" (trở mặt ngay lập tức) là có thể hình dung .

Một là, hắn là người cực kỳ yêu sạch sẽ. Mỗi ngày mặc y phục vào người đều nhất định phải là không nhiễm một hạt bụi, ngay cả một lỗ hoa văn nho nhỏ cũng không thể có.


           Hai là, hắn cực kỳ yêu quý khuôn mặt bảo bối tuấn tú tuyệt thế. Mặt của hắn chính là mạng sống của hắn, không, so với mạng của hắn còn trân quý hơn. Hắn có thể chịu đựng người đâm vào ngực của hắn một đao, nhưng hắn tuyệt đối không thể nhẫn nhịn chịu đựng người làm tổn thương đến bất kỳ một tấc da mặt non mịn trên mặt của hắn.


           Cho nên, dù cho chuyện đã qua mười ngày, mọi người trong phủ Thừa Tướng vẫn không thể hoàn toàn tiêu hóa tin được tin dữ này.


Mà hai nhân vật chính trong chuyện này, người gây ra trận lôi đình Nhược Tích tiểu thư vẫn chưa trở về, người bị hại Bùi đại thiếu sau khi từ ngày hôm ấy hồi phủ liền luôn luôn tự giam mình ở trong phòng, mười ngày chưa hề ra khỏi cửa phòng.


Ngày đầu tiên, còn có thể nghe thấy âm thanh “binh binh bang bang” đập vỡ đồ đạc ở trong phòng, tới ngày thứ hai, âm thanh gì cũng đều không nghe được. Về sau, chín ngày liên tiếp đều im lặng đến lạ thường, chỉ trừ bỏ có người lên tiếng nói rằng, nửa đêm đã từng nghe được tiếng khóc yếu ớt. Đương nhiên, là thật hay không còn chờ khảo chứng (khảo sát+ chứng thực)( ĐPV: Oạp oạp, ca thật là ….tên truyện quá chuẩn “ yểu điệu công tử”, bất quá biến thái muội muội thấy ca rất đáng yêu <3 )


 Vì thế, Lý quản gia trong phủ liền có chút lo lắng không yên, nếu không phải mỗi ngày đồ ăn đưa vào trong phòng đều bị ăn hết sạch, hắn thật muốn hoài nghi Bùi đại thiếu là nhất thời nghĩ không thoáng liền thắt cổ tìm chết đấy.....


Mà ở toàn bộ kinh thành, lời đồn đại hiện nay chiếm lượng tiền cao nhất, nóng nhất chính là "Nam nhân phong lưu khắp nơi rước lấy nợ tình, nữ nhân si tình giận dữ hắt lang quân."


Cho nên lo lắng của Lý tổng quản cũng không phải là không có lý do. Đẩy lùi từng bước mà nói, cho dù Bùi đại thiếu chịu đựng trận này ngoan cường  mà sống sót, nhưng nếu có một ngày, khi hắn cuối cùng cố lấy dũng khí đi ra cửa phòng, đi ra phủ Thừa Tướng, khi gặp đông đảo quần chúng nhân dân kinh thành, lại phát hiện công tử văn nhã từng là đệ nhất kinh thành hiện giờ đã sớm trở thành trò cười của mọi người trong trà dư tửu lầu (giờ rỗi rãi), xin hỏi, hắn có thể chịu đựng được nỗi sự đả kích này sao?


Lý quản gia càng nghĩ càng lạnh tim. Cái gọi là tháo chuông vẫn cần người buộc chuông, suy đi nghĩ lại hai ngày, cuối cùng hắn nơm nớp lo sợ mà đi vào cánh cửa Thẩm Xuân Đường, tuy rằng Nhược Tích tiểu thư kia bày ra khuôn mặt như khối băng vạn năm đúng là rất làm cho người ta sợ hãi, nhưng vì an toàn sinh mạng của tiểu chủ tử, hắn cũng chỉ có thể kiên trì dũng cảm tiến lên.


           Vào đại sảnh, lại được cho biết, người muốn tìm đã ra ngoài năm ngày chưa về. Hắn đợi một hồi, đang định bất đắc dĩ cáo từ rời đi, liền nhìn thấy có hai người đồng loạt đi vào nhà.


"Các hiệu thuốc thuốc trong thành có thể thu gom dược liệu đều đã đưa đến, nếu như tới ngày mai tình hình bệnh dịch vẫn không thể khống chế..."


"Tiểu thư —— "


Vệ Nhược Tích vốn đang chuyên tâm nghe nam tử bên cạnh nói chuyện, lúc này bị dọa cho hoảng sợ, có chút kinh ngạc mà nhìn về phía nam nhân trước mắt đang lệ đầy rơi mặt, khóc đến mức khuôn mặt không rõ  —— "Lý tổng quản?" Nàng phán đoán một hồi, kinh ngạc nói.


Người nọ bỗng nhiên ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng, lại dọa nàng giật mình.


"Tiểu thư, cầu ngươi giúp đỡ tiểu nhân a..." Hắn túm lấy góc y phục của nàng, nghẹn ngào khóc rống.


"Đứng lên rồi hãy nói." Nàng lấy lại tinh thần, vội vàng đưa tay ra đỡ.


"Người đi xem thiếu gia đi! Thiếu gia sắp không xong! Nếu là thiếu gia không xong tiểu nhân cũng không xong..."


"Ai không xong? Bùi Ngạn Thư vẫn còn là chủ nhân mà?" Nhìn hắn khóc kịch liệt, Vệ Nhược Tích cũng sốt ruột, liền nhấc chân đi ra ngoài.


"Vâng,  Ngạn Thư thiếu gia!"


"Bệnh cấp tính hay là ngoài ý muốn?"


           "Vâng bệnh..."


Nàng nghe vậy dưới chân gấp đến độ chạy nhanh, nếu là bệnh cấp tính, trị liệu sớm muộn gì liền du quan sinh tử (sinh mạng đong đưa đóng lại).


Triệu Minh An thấy thế cũng nhanh chóng đi vài bước đuổi kịp nàng: "Nhược Tích, ta cùng đi với ngươi, thêm một người thêm một phần nắm chắc."


"Không cần. Ngươi quay về nghỉ ngơi, giờ Thìn ngày mai gặp ở cửa thành ."


"Đúng a, vị huynh đài này, ngươi đi cũng vô dụng. Hiện giờ trừ bỏ tiểu thư, ai cũng cứu không được thiếu gia nhà ta." Lý quản gia đi theo bên cạnh phụ họa nói.


Vệ Nhược Tích nghe đến đó mới cảm thấy không bình thường, tuy rằng nàng là đồ đệ chính tay Bùi thúc thúc dạy dỗ, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm còn ít, nếu như Bùi Ngạn Thư thực sự bị bệnh cấp tính nguy cấp, tại sao quản gia lại nghĩ đến tìm nàng đầu tiên?


Nàng quay đầu, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm quản gia, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"


Lại nữa rồi! Chính là loại ánh mắt lạnh như băng này đều khiến cho da đầu của hắn run lên...


Quản gia kiên trì nói: "Là cái kia... Tâm bệnh..."


Tâm bệnh?


"Là... Lần trước từ dược đường trở về... Thiếu gia vẫn tự giam mình ở trong phòng... Tiểu nhân sợ hắn. . . nghĩ không thoáng..."


Lúc này Nhược Tích mới nhẹ nhàng thở ra, hơi suy nghĩ một chút quyết định nói: "Ta trở về cùng với người xem một chút." Chuyện lần trước, lúc ấy nàng đang nổi nóng, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy nơi hành động  rất không thỏa đáng. Đặt ở trên thân người khác có lẽ không sao, nhưng nam nhân kia bất đồng, từ trước đến nay hắn thích nhất là sạch sẽ, huống chi chính mình lại hắt lên khuôn mặt bảo bối nhất của hắn...


           Lúc ấy hắn bất ngờ không nổi giận lôi đình, trái lại không nói câu nào im lặng rời đi, nàng liền biết hắn tức giận bao nhiều. Chẳng qua khi đó mình cũng đang trong cơn giận dữ, cho nên bất chấp để ý đến hắn. Kế tiếp tối hôm đó, khách điếm thành Nam liền phát hiện có người bị sùi bọt mép đến hôn mê bất tỉnh, từ đó về sau liên tục lần lượt có tình huống phát sinh bệnh tương tự, mãi cho đến sáu ngày trước ở thôn trang ngoại thành (bên ngoài thành) tình hình dịch bệnh đồng loạt bùng nổ, nàng cùng Triệu Minh An vội vàng chạy tới, vì khống chế tình hình bệnh dịch suốt năm ngày năm đêm chưa từng chợp mắt qua. Liên tục cho tới ngày hôm nay, từ khi thành trấn lân cận gần nhất điều động nhóm đại phu đầu tiên chạy tới, bọn họ mới có thể quay về nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai còn phải vội vàng quay lại. 


Nàng bận rộn đến mứcthiên hôn địa ám (thần trí mơ màn, u ám), sớm đã đem chuyện ngày hôm ấy hắt hắn vứt ở sau đầu (không hề để tâm). Đáng thương cho người nọ vẫn còn ở đằng kia không được sống yên ổn, dựa vào hiểu biết của nàng đối với hắn, bực bội mười ngày chỉ sợ không đủ. Bất quá, mặc kệ hắn có hết giận hay không , trước tiên nàng nên nói lời xin lỗi với hắn. Ngày mai lại tiếp tục ra khỏi thành, cũng không biết bận đến khi nào mới có thể trở về.

Bắt đầu từ mười ba tuổi trở đi, bọn họ đã không còn cãi nhau .

Bởi vì mỗi lần cãi nhau đều là ở cùng dưới dàn giáo tiến lên(ý là mỗi lần cãi nhau, phản ứng của anh chị đều theo trình tự nhất định, kiểu như được lập trình từ trước). Đầu tiên là hai người cùng tức giận, sau đó sẽ không để ý lẫn nhau, tiếp theo sau đó hắn chủ động chịu nhận lỗi, nàng không chấp nhận, hắn liền tử triền đánh lạn cho đến khi nàng tha lỗi cho hắn mới thôi (liều chết quấn lấy không tha).


Lập lại vài lần, nàng liền không bao giờ ...  cùng hắn cãi nhau.


Dù sao cuối cùng vẫn là hòa thuận, vậy còn cứng rắn ầm ĩ  làm gì? Chỉ lãng phí thời gian.


Chuyện hắt canh đó, không tính là cãi nhau. Nàng không nổi giận với hắn, hắn cũng không nổi giận về phía nàng.


Cho nên, ngược lại nàng không thể xác định, kết quả cuối cùng lần này có phải vẫn là hòa thuận hay không.


"Cút!" Lại một ấm trà từ cửa sổ bay ra ngoài, những người bên ngoài cửa sổ sợ hãi lại đồng loạt hướng về phía sau nhảy ra một chút.


Chỉ có Vệ Nhược Tích đứng ở chỗ cũ không di chuyển.  Ấm trà kia liền rớt ở bên người nàng, vỡ thành một loạt mảnh nhỏ ở trên mặt đất.


Nàng thở dài một hơi, xem ra hắn thực sự tức giận rất kịch liệt. Vừa nghe thấy quản gia nói nàng đến đây, thậm chí ngay cả hình tượng chú trọng nhất từ trước đến nay cũng không cần, liền hướng về một đám hạ nhân nổi giận quá đáng.


"Bảo nàng cút!" Lần này, năm chén trà đồng loạt bay ra. Nàng đưa tay tiếp hai cái, còn ba cái thê thảm rơi xuống mặt đất. Mảnh nhỏ bắn tung tóe.


Vệ Nhược Tích thấy thế không khỏi nhíu mày nói: "Ta đi. Ngươi đừng ném." Nếu như ném làm bị thương người bên ngoài sẽ không tốt.


Ngữ khí nói chuyện của nàng từ trước đến nay luôn luôn lãnh đạm, vốn là thói quen, lúc này nghe vào trong tai Bùi Ngạn Thư , lại giống như hỏa thượng kiêu du (đổ dầu vào lửa). Vì thế, bên ngoài phòng lời còn chưa dứt, lại có một đồ vật bay ra, né tránh không kịp, trực tiếp bay thẳng vào trên cánh tay của nàng .


Là mặc đài (đồ mài mực thời xưa) của hắn dùng để luyện chữ, nặng vài cân. Vệ Nhược Tích lập tức đâu đến nỗi chảy ra mồ hôi lạnh ở trên trán, hai cái chén đỡ được lúc đầu cũng cùng nhau rơi trên mặt đất.


Nàng vốn đã mệt mỏi vì năm ngày năm đêm chưa có chợp mắt, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, hiện giờ lại vừa vặn bị hắn ném trúng, mệt mỏi lại thêm đau đớn, ý thức cũng dần dần có chút hỗn độn. Biết hôm nay cùng hắn nói chuyện là không được, dứt khoát xoay người, hướng cửa lớn đi tới.


Đi ra phủ Thừa Tướng, người nọ liên tục chờ đợi ở bên ngoài lập tức tiến lên.


"Nhược Tích, không có việc gì chứ?" Triệu Minh An nhìn sắc mặt của nàng tái nhợt đến dọa người, không khỏi lo lắng nói. Lúc trước hắn chính là lo lắng cho nàng, cho nên cố ý đi theo đến đây. Lại vì không tiện nhúng tay vào chuyện của nàng cùng Bùi Ngạn Thư, cho nên chỉ ở ngoài cửa chờ đợi.  


           Nàng lắc lắc đầu, bị tay của hắn đưa qua nâng đỡ đụng đến vết thương trên cánh tay, không khỏi co rúm lại.


Bản thân Triệu Minh An chính là thầy thuốc, như thế nào lại nhìn không ra phản ứng của nàng, lập tức mạnh mẽ vén tay áo của nàng lên, nhìn thấy vết thương xanh tím rướm máu kia, ngữ khí không khỏi tức giận: "Tại sao hắn lấy đồ ném ngươi!"


"Không sao, gân cốt không bị thương." Ngữ khí của nàng bình thản thu cánh tay về, vừa nhìn thấy hắn, tâm tư liền quay lại chuyển đến trên tình hình bệnh dịch : "Hiện tại sắc trời còn sớm, chi bằng đi đến các y quán trong kinh thành hỏi một chút. Nói không chừng sẽ có dược liệu dư thừa."




"Cũng được." Triệu Minh An nghĩ nghĩ gật đầu nói, "Liền đến y quán gần nhất, trước tiên để cho ta bôi dược cho thương thế của ngươi."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét