Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

Yểu điệu công tử, y nữ hảo cầu _ Chương 9



Chương 9.

Editor : Điệp Phi Vũ

Beta : Thần Vương Tiên Trang






Cuối cùng hắn đem nguyên nhân vô cùng ấm ức kết luận là vì —— tự tôn mãnh liệt bị nhục. Không phải sao, tiểu An tử kia rõ ràng mọi điểm đều thua kém hắn, người trong mắt Nhược Tích từ nhỏ cùng nhau lớn lên là hắn, thế nhưng nam nhân kia so với hắn tốt hơn? Vậy nếu như truyền ra ngoài, khuôn mặt người gặp người thích, cậu ấm đệ nhất kinh thành là hắn nên dấu đi chỗ nào!

          Hắn ở dưới mái hiên cực kỳ buồn bực, cũng bởi vậy từ khi rời khỏi thôn ôn dịch, lại tiếp tục mấy ngày mấy đêm không ra đến cửa chính.


          Nhược Tích cũng không nhàn rỗi chú ý hắn, an nhàn ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày, lại liền ngày ngày đến Dược Đường đi khám bệnh.

          "Bùi huynh, những rượu và thức ăn này không hợp khẩu vị?" Nhìn sắc mặt của người đối diện luôn luôn khó chịu, Lý Tự Đồng ngồi cùng bàn đúng lúc biểu hiện ra tình cảm thân thiết.

          Đôi mắt Bùi Ngạn Thư không động, từ chối cho ý kiến.

          Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào thanh nhã màu thủy lam, không giống trước kia tùy ý khoa trương (ý là ca trước kia hay mặc y phục nổi bật gây sự chú ý của mọi người). Sắc mặt cũng im lặng mang theo vài phần u buồn vô vị, trái lại hiện ra một loại khí chất không giống ngày thường. Bởi vậy từ sau khi hắn ngồi xuống, phạm vị trong mắt toàn bộ tửu lâu ngay lập tức vượt qua tốc độ chật ních bình thường.

          Nếu như là ngày thường, hắn đã sớm bắt đầu hướng về mọi người mỉm cười gật đầu chào.

          Nhưng hôm nay, thật sự không có tâm tình gì.

          Bùi Ngạn Thư thở dài một hơi, miễn cưỡng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, ——  tẻ nhạt vô vị.

          "Bùi huynh, nếu như có việc gì phiền lòng, đừng ngại nói ra. Chúng ta cũng hảo giúp ngươi cố vấn." Biểu hiện không vui của hắn bày ra rất rõ ràng, trên bàn chỉ cần có mắt, đều nhìn ra được.

          "Thì.... Ai, thực ra cũng không có việc gì, nhưng trong lòng thì buồn bã luống cuống ."

          Trên bàn mọi người nghe vậy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vội vàng rối rít để đũa xuống phụ hoạ:

          "Bùi huynh, ta với ngươi giống nhau rất có cảm xúc a!"

          "Đúng vậy! Rõ ràng cũng không có việc gì, thế nhưng tâm tình rất sa sút !"

          "Không sai không sai, trong lòng giống như đột nhiên có cỗ bi thương nhàn nhạt, cứ như vậy từ từ tràn ngập ra..."

          Trong bữa tiệc, không khí nhất thời trở nên ngưng trọng hẳn lên, tất cả mọi người buồn bã than thở, thậm chí, vì phù hợp với bầu không khí bi thương, lại tổn hại hình thể cao lớn thô lỗ của mình làm ra tư thế tây tử bổng tâm1. Thấy vậy Bùi Ngạn Thư lập tức toàn thân nổi da gà!

          [1: Tây tử bổn tâm: tương truyền năm mỹ nữ Tây Thi có bệnh đau lòng, thường xuyên bưng trái tim mà nhăn mặt, nhưng vẫn lộ ra vẻ xinh đẹp. Sau này dựa theo lấy ‘tây tử bổn tâm’ chỉ trạng thái không bình thường về sinh lý hoặc tâm lý của mỹ nữ, bệnh càng tăng thì càng thêm xinh đẹp. (trích từ baidu)]

          "Được rồi được rồi, mọi người giống như cha nương đều chết! Thấy vậy ta càng phiền! —— Các ngươi cứ nói một chút chuyện lý thú để nghe đi."

          Mọi người nghe lời ấy của hắn, đều vụng trộm nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ là đám người ăn chơi trác táng ngày ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, hưởng lạc còn không kịp, lúc ấy làm gì còn có tâm tình thương xuân bi thu2? Chỉ có công tử Thừa tướng hắn tâm tình không tốt, bọn họ dù sao cũng phải phụng bồi a.

          (2: thương cho mùa xuân, buồn cho mùa thu, thể hiện sự ai oán)

          Lý Tự Đồng bỗng nhiên vui vẻ ra mặt nói : "Bùi huynh! Bản thân ta nhớ tới một chuyện lý thú, ngươi nhất định thích! Các ngươi còn nhớ rõ không? Qua mười ngày nữa chính là tiết thưởng hoa mỗi năm một lần!" (tiết = lễ)

          Bùi Ngạn Thư thất vọng nói : "Ta đương nhiên biết. Vậy cũng là chuyện lý thú?"

          Ở Thiên triều, lấy ngày mùng ba tháng ba hàng năm định là tiết thưởng hoa. Đến lúc đó, ngày xuân ấm áp trăm hoa đua nở, toàn bộ con dân đều có thể tạm ngừng làm việc một ngày, cả nhà đồng loạt xuất ngoại dạo chơi ngắm hoa.

          "Bùi huynh, ngươi có điều không biết, tiết thưởng hoa thông thường đều có hội thưởng hoa, trước kia đều do các nhà phú thương trong thành bỏ vốn tổ chức."

"Vậy thì như thế nào?" Hắn vẫn như cũ không có hứng thú. Tuy rằng hội thưởng hoa xưa nay đều là cơ hội quan trọng cho nam nữ trẻ tuổi kết giao, nhưng —— nhưng cho tới bây giờ hắn chưa tham gia qua một lần, sau này cũng không có ý định tham gia. Cái loại địa phương ngư long hỗn tạp3 này, người nào cũng có, dơ dáy bẩn thỉu lại không có trật tự, hắn mới sẽ không đi.

(3: cá rồng lẫn lộn, dùng để hình dung người tốt cùng kẻ xấu xen lẫn cùng một chỗ)

     "Bùi huynh, mấy ngày trước ta nghe được một tin tức, nói là năm nay phủ Tam hoàng tử cũng sẽ tổ chức hội thưởng hoa, là do Tam Hoàng phi tự mình chủ trì. Đến lúc đó trừ con cháu quan to, còn có thể mời danh viện4 của mỗi nhà đến tham gia!"

(4: các tiểu thư danh gia, mỹ nữ có tiếng, trong trường hợp này hiểu là các tiểu thư danh gia)

          Bùi Ngạn Thư đột nhiên ngồi thẳng, "Thật sự?"

     "Tuyệt đối đáng tin! Bùi huynh, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp a,  ngày thường các tiểu thư này đều cửa chính không ra cửa trong không bước5, lớn lên là tròn là vuông đều không biết. Hiện giờ đúng lúc, đều có thể nhìn thấy Lư Sơn chân diện mục7 (chú thích ở dưới). Đến lúc đó nếu như ngươi vừa ý, cầu khẩn người tới cầu thân là được, so với đến lúc động phòng mới thấy mặt lần đầu tiên6 không tốt hơn trăm ngàn lần?"

 (5: cửa chính không ra cửa trong không bước, ý nói là không rời khỏi nhà, hẹp hơn có thể là không rời khuê phòng nên không có cơ hội gặp

 6: thời xưa nam nữ trước khi lấy nhau không được phép gặp mặt, ngay cả khi làm lễ bái đường cũng chưa biêt mặt nhau vì tân nương phải đội hỉ khăn (giá khăn) - khăn màu đỏ thêu uyên ương hoặc phượng hoàng, phải đợi đến động phòng tân lang dùng thiêu can (cây gậy được buộc nơ đỏ hay xem trên ti vi đó) nâng khăn tân nương, khi đó hai người mới lần đầu tiên thấy mặt)

          "Cái này là đương nhiên rồi." Trừ lần đó ra, cái này có thể cũng là hắn bày ra đầy đủ phong thái mị lực, là thời cơ tốt để tóm được tâm hồn thiếu nữ của các tiểu thư gia!

          Huống hồ... Vẻ mặt hắn khát khao nói : "Vậy tiểu thư Lâm gia cũng sẽ đi hả?"

          Lý Tự Đồng lập tức cười mờ ám nói: "Cái này còn phải nói! Tiểu thư Lâm gia vừa là thiên kim tiểu thư của hộ bộ thượng thư , vừa là kinh thành đệ nhất mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy, làm sao có thể thiếu nàng được chứ!"

          Nói là đệ nhất mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy, kỳ thật trong bọn họ cũng không có một người tận mắt nhìn qua diện mạo của nàng. Nhưng một ít tài tử kinh thành lưu truyền rộng rãi chỉ trên một bức họa, ngoài mạng che mặt kia là một đôi mắt đẹp nhìn quanh sinh mị, như vậy cũng đủ làm cho người ta ý loạn tình mê tâm thần đi mất. Bởi vậy hàng năm người hâm mộ danh tiếng tiến đến cầu thân, nhiều đến mức có thể từ thành Nam xếp hàng đến thành Bắc. Bất quá Lâm Thượng thư đều lấy tuổi tác nữ nhi còn nhỏ làm lí do từ chối khéo, cho nên vị Lâm đại tiểu thư này cho tới bây giờ vẫn còn là khuê nữ (chưa hứa hôn, chưa lấy chồng), là vị trí đầu não tình nhân trong mộng của các cậu ấm gia ở trong kinh thành.

          Hiện giờ, nghe được có thể nhìn thấy dáng vẻ tiên nhân vị Lâm mỹ nhân này, mọi người trong bữa tiệc đều kích động hoan hô không ngớt, mỗi người chỉ hướng về hành trình hội thưởng hoa mười ngày sau, trong lòng bắt đầu tính toán nên mặc y phục nào mới đẹp.

          "Cái này như thế nào?"

          Thân hình cao to, đơn độc mà đứng. Nhu sam màu trắng càng lộ màu da trắng nõn, mặt mày thanh tú. (nhu là áo ngắn, áo cánh; sam là áo đơn, áo lót mình => ở đây có thể hiểu nhu sam là áo đơn ngắn)

          Phía trước một dãy bốn "phán xét quan" ngồi ngay ngắn, vẻ mặt khác nhau. Chỉ nghe Lý quản gia vỗ tay nói : "Đẹp đẹp!" (phán xét = trọng tài)

          Bùi Ngạn Thư nhíu mày: "Này! Bộ trước ngươi cũng nói đẹp! Bộ trước nữa ngươi cũng nói đẹp! Nói không khác chưa nói!"

          Lý quản gia lập tức nịnh hót nói : "Nhưng mà, công tử mặc cái gì cũng đẹp a."

          Sắc mặt Bùi Ngạn Thư hơi nguôi giận, chuyển hướng bên cạnh nói : "Các ngươi nói đi?"

          Lão nhị Bùi Ngạn Đông ẩn nhẫn ngáp một cái, rõ ràng rất qua loa: "Lấy cái này đi. Màu trắng nhẹ nhàng khoan khoái." Thực sự chịu không nổi, một đại nam nhân sáng sớm đổi nhiều y phục như vậy làm gì. Có mặc là được rồi.

          Tiểu muội Bùi Ngạn Trữ ở một bên không tán thành, hét lên: "Không được! Màu trắng rất bình thường, vẫn là màu đỏ tươi đẹp, lộ rõ thân phận!"

          Bùi Ngạn Đông gật đầu, tiếp tục qua loa: "Không sai, vậy màu đỏ tươi đi."

          Bùi Ngạn Thư lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi cùng Lý quản gia giống nhau, nói không khác chưa nói!"

          "Đúng a." Bùi Ngạn Trữ nhìn có chút hả hê, "Vẫn là nghe theo ta đi đại ca, màu đỏ tươi đẹp!"

          "Nghe lời ngươi?" Hắn khinh thường, "Ngươi biết cái gì, trẻ con đi chơi đi." Tiểu hài nhi mới mười tuổi, xem náo nhiệt gì.

          "Hừ! Vậy ngươi còn gọi ta lại đây!" Bùi Ngạn Trữ miệng cong lên tức giận.

          "Ai gọi ngươi tới? Ta gọi là chính là Nhược Tích!"

          "Ô ô ô ô, Nhược Tích tỷ tỷ, ngươi xem, ca ca lại khi dễ ta!"

          Vệ Nhược Tích đau đầu, đôi huynh muội này cũng không biết làm cái quỷ gì, từ nhỏ đã bất hòa, có cơ hội liền cãi nhau."Bùi Ngạn Thư, ngươi cùng một tiểu hài tử so đo cái gì?" Cũng không biết xấu hổ!

          Bùi Ngạn Thư từ trong lô mũi hừ một tiếng, lại cao hứng nói : "Nhược Tích, ngươi nói ta mặc bộ y phục nào nhìn đẹp nhất?"

          "Màu trắng."

          "Thật sự?"

          "Thật sự."

          "Vì sao a?"

          "Nhìn thấy thoải mái nhất." Nàng mặt không đổi sắc, rất nghiêm túc, qua loa, bởi vì biết rõ lấy cá tính của hắn, nếu cuối cùng không lựa ra được một bộ y phục, thì tuyệt sẽ không thả bọn họ ra ngoài.

          "Được! Vậy ta sẽ mặc cái này!" Hắn tươi cười chân thành, thuận tay từ trong ngực lấy ra gương đồng bắt đầu nhìn ảnh thương mình (ý nói ca ca nhìn gương tự yêu thích gương mặt của mình ý).

          Đi ra phủ Thừa Tướng, Bùi Ngạn Đông liền cười nói: "Có thể đi ra rồi! Nhược Tích tỷ, hôm nay ta muốn đi hộ bộ một chuyến, đúng lúc cùng đi một đoạn đường với ngươi."

          Hai người vừa đi vừa trò chuyện , đi qua đầu phố chợ phía đông thì vạt áo y phục của Nhược Tích bỗng nhiên bị người kéo lại.

          Nàng cúi đầu, là một tiểu khất cái. Ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn, lúng ta lúng túng nhìn nàng.

          Nhìn nàng một hồi, lại quay đầu nhìn cửa hàng bánh bao cách đó không xa, mặt tràn đầy khát vọng.

          Bùi Ngạn Đông rõ ràng cười nói: "Đói bụng? Chờ chút, ca ca đi mua bánh bao."

          Vệ Nhược Tích chờ ở chỗ cũ, nhìn vào tiểu hài tử kia. Tuổi hắn rất nhỏ, bộ dáng nhiều nhất chỉ có năm sáu tuổi. Quần áo rách rưới, gầy trơ xương như đá lởm chởm, trên mặt bẩn nhìn không ra dung mạo. Trong ngực của hắn, còn ôm vật hình tròn màu đen, càng không ngừng ngọ nguậy.

          Nàng tiếp cận lại gần nhìn xem, ôn nhu nói: "Là chó nhỏ sao?" Hài tử kia gật gật đầu, tròng mắt to sáng rực lên.

          "Nó tên là gì?"

          Hài tử kia do dự một hồi, rất nhỏ giọng nói: "Tiểu Hắc."

          "Tiểu Hắc, thật là dễ nghe." Nàng mỉm cười tiếp tục nói, "Vậy ngươi tên gì?"

          "Ta... không có tên."

          Không có tên? Nàng đang kinh ngạc, chó nhỏ trong lòng đứa bé kia chẳng biết tại sao bỗng nhiên nhổm dậy, phốc lên nhảy xuống, hướng giữa ngã tư đường chạy tới.

          "Tiểu Hắc!" Con chó tự ý hướng về một chiếc xe ngựa, tiểu hài tử không chút nghĩ ngợi đuổi theo.

          "Nguy hiểm!"

          Hoàn toàn không ngờ tới đột nhiên lại có người lao tới, phu xe cũng hoảng sợ vội vàng kéo dây cương. Con ngựa bị kinh hách hí dài một tiếng, chân giơ lên cao, tiểu hài ôm con chó kia dường như bị hù sợ, ngơ ngác bất động. Thời điểm  ngàn quân nguy kịch (= ngàn cân treo sợi tóc), Vệ Nhược Tích dũng cảm quên mình lao ra, ôm lấy hắn ngay tại chỗ lăn sang một bên.

          Bùi Ngạn Đông đang cầm bánh bao từ trong cửa hàng đi ra, thấy một màn như vậy, gần như là bay chạy tới, "Nhược Tích tỷ! Ngươi không sao chứ!"

          Nhược Tích không kịp trả lời hắn, cẩn thận kiểm tra qua tiểu hài tử trong lòng trước, xác nhận hắn không bị thương, lúc này mới yên tâm nói : "May mắn không có việc gì."

          "Như thế nào không có việc gì? Ngươi chảy rất nhiều máu!" Bùi Ngạn Đông nắm cánh tay nàng hoảng sợ nói.

          "Không có việc gì, là bị thương ngoài da. Đến y quán thoa chút thuốc là được rồi."

          "Vậy chúng ta nhanh chóng tới y quán! Ta đỡ ngươi."

          "Vị cô nương này, ngươi không sao chứ?"

          Bùi Ngạn Đông giúp đỡ Vệ Nhược Tích đứng lên, nghe thấy tiếng thì đồng loạt nhìn về phía người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt này .

          Một vị công tử rất lịch sự nho nhã, khẽ vái chào, xin lỗi nói : "Hai vị, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, phu xe không kịp phản ứng, mới có thể lỡ tay làm bị thương vị cô nương này. Làm các ngươi hoảng sợ, thật sự áy náy!"



Chú thích (7):
 Lư sơn chân diện mục: Lư Sơn nằm ở tỉnh Giang Tây miền Nam Trung Quốc, nơi đây 3 mặt giáp song, thế núi hung vĩ, sơn thanh thủy tú, phong cảnh vô cùng tráng lệ. Vì 3 mặt giáp song nước nên luôn có mây mù vây phủ người đời khó mà có thể trông thấy bộ mặt thật của núi Lư Sơn.  Vì thế có câu thành ngữ trên. xưa nay Lư Sơn được lưu truyền với nhiều truyền thuyết rất hay.
Lư Sơn xưa nay nổi tiếng thiên hạ bởi “hùng vĩ, thần kỳ, hiểm trở và tráng lệ” . Vô số nhân văn nổi tiếng từng đặt chân đến Lư Sơn để sáng tác các tác phẩm văn học nghệ thuật, khiến Lư Sơn trở thành nơi xuất xứ của những bài thơ viết về hương đồng gió nội và sơn thủy hữu tình, cũng như những bức tranh vẽ sơn thủy đẹp mắt.
Lư Sơn còn gọi là “Khuông Lư”, “Khuông Sơn”. Truyền rằng, vào thời nhà Chu khoảng thế kỷ bốn trước công nguyên, có một người đàn ông tên là Khuông Tục đến Lư Sơn nghiên cứu thuật tiên của Đạo học, ông được Chu Thiên Tử phát hiện, Thiên Tử nhiều lần cử người đi mời ông ra khỏi Lư Sơn để trợ giúp mình, nhưng Khuông Tục lần nào cũng tránh không chịu gặp, cứ ở ẩn trong núi sâu, về sau Khuông Tục mất tích, mọi người truyền rằng ông đã thành tiên, thế là mọi người liền gọi nơi Khuông Tục từng cầu tiên là “Thần tiên chi Lư”, thế là núi này bèn được gọi là “Lư Sơn”, hoặc gọi là “Khuông sơn” hay “Khuông Lư”
Nhà văn nổi tiếng thời nhà Tống Tô Thức (Tô Đông Pha) (960—1127) từng nhiều lần đặt chân đến Lư Sơn, và đã sáng tác bài mang tính triết lý có tựa đề “Đề Tây lâm bích” . bài thơ này được ông đề lên trên vách của chùa Tây Lâm Tự nằm ở phía tây của dãy Lư Sơn:
Hoành khán thành lĩnh tắc thành phong,
Viễn cận cao đệ các bất đồng.
Bất thức Lư Sơn chân diện mục
Chỉ duyên thân tại từ sơn trung.
(Nhìn ngang là dãy núi, ngó dọc là đỉnh cao
Không gian gần, xa, thấp, cao khác biệt
Không rõ từng phần chân thực của Lư Sơn
Muốn biết chỉ cần  vào núi mà nhìn)

  



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét