Chương 1. Mèo bi thương
Edit : Điệp Phi Vũ
Hạ
quốc buổi đêm, bãi săn Hoàng Gia
Như
Tiểu Niếp đứng ở trong lồng, lấy chân đỡ trán, sống không còn gì luyến tiếc
nhìn chằm chằm con chuột chết trước mắt.
"
Ngươi nói nó tại sao còn không ăn ? đây chính là mới bắt, còn rất tươi"
Bên ngoài lồng sắt ,2 nam nhân đang cúi đầu nói thầm.
Tươi
em gái ngươi a!
Nếu
không phải cách cái lồng, nàng thật muốn đem con chuột chết này ném trên mặt bọn
họ đi
Lại
nữa, dù tươi đó cũng là chuột! Nàng thà chết đói cũng tuyệt đối sẽ không ăn thứ
như này, cho dù bây giờ nàng vẫn không hiểu tại sao lại biến thành một con động
vật loài mèo, thật bi thương
Ba
ngày trước , nàng vẫn còn là sinh viên mới tốt nghiệp chuẩn bị về quê kế thừa
gia nghiệp tổ phụ ( ông nội), cũng không biết tại sao lúc lật chuỗi vòng tay đá
ngũ sắc tổ phụ để lại, lập tức liền bị luồng ánh sáng mạnh bao phủ, chờ nàng tỉnh
lại liền phát hiện bản thân đang ở một
quốc gia cổ đại không có trong lịch sử, còn bị nhốt trong lồng, biến thành một
con hắc hương li đen toàn thân.
"
Đã 3 ngày, nó cái gì cũng không ăn, tiếp tục như vậy nữa còn không chờ Hoàng
thượng bắt đầu đi săn nó liền chết đói" Hai nam nhân bên ngoài bất an nghị
luận.
"
Hay là không hợp khẩu vị của nó ? "
"
Trước kia không phải là nó đều ăn những thứ này sao"
Nghe
lời này, Như Tiểu Tiếp không nhịn được đem đầu tới cạnh lồng, há miệng 1 lòng dốc
sức nôn khan.
Tựa
như làm như vậy thì có thể đem đồ ăn trước kia phun hết ra vậy .
Hai
nam nhân nói thầm 1 lúc liền rời đi.
Như
Tiểu Niếp ghé vào 1 góc lồng sắt không nhúc nhích, con chuột chết kia vẫn còn nằm
ở đó, nàng nỗ lực nhắm mắt lại không thèm nghĩ đến sự tồn tại của nó.
Ngoài
lồng đột nhiên xẹt qua 1 đạo bóng trắng.
Không
biết có phải bởi vì biến thành động vật, phản ứng của nàng liền nhạy bén hơn
nhiều, nàng dựng lên 2 lỗ tai, trợn to 2 mắt cảnh giác.
Bóng
trắng biến mất, nhưng mà trong không khí vẫn còn mùi khả nghi.
Nàng
dùng sức ngửi, 2 nam nhân lúc này đã trở lại.
"
Lần này chắc nó cuối cùng sẽ ăn đi" . Một người mở lồng, ném vào 1 con chuột
sống.
Má
ơi, con chuột sống !
Lông
toàn thân Như Tiểu Niếp lập tức liền dựng lên.
Các
ngươi còn là người hay không? Sao lại có thể đối xử với 1 thục nữ như vậy!
Con
chuột sống trong lồng bị dọa chạy loạn tứ phía , đồng thời chạy loạn còn có Như
Tiểu Niếp.
Lúc
này trong lồng , nàng chỉ có 1 ý nghĩ : Chạy đi! Ở lại chỗ này nàng thật sự muốn
điên mất rồi.
Hai
nam nhân thấy hắc hương li bị con chuột sống dọa đến điên như vậy, hướng thành lồng đâm vào, đều thấy hoảng sợ.
"
Nhanh... Không thể để cho nó đụng bị
thương, nếu không Hoàng thượng lúc săn thú phát hiện..."
Ngay
lúc 2 người mở cửa lồng chuẩn bị đem con chuột sống ra ngoài, Như Tiểu Niếp như
mũi tên vọt ra, cào lên mu bàn tay của 1 người trong đó.
Người
kia kêu đau 1 tiếng rút tay về
Cửa
lồng mở toang, Như Tiểu Niếp không hề bị ngăn trở vọt ra.
"
Mau bắt nó!"
Mấy
ngày nay Như Tiểu Niếp sớm đã quan sát kỹ chung quanh, sau khi nhảy xuống đất
nàng cũng không quay đầu lại lao ra khỏi lều vải.
Chờ
tới lúc ra ngoài lều nàng mới phát hiện , khắp nơi đều là binh lính tay cầm
binh khí.
Cũng
may nàng hiện tại chỉ là hương li, thân mình linh hoạt, vài cái( cử động, bước
chân) liền từ dưới chân họ đi qua.
Sau
lưng 1 loạt tiếng gào: " Bắt nó, mau bắt !"
"
Đó là cống phẩm linh thú Tề quốc tiến cống... đừng để cho nó chạy..."
Linh
thú là cái gì, chẳng lẽ là loài rất hiếm sao?
Như
Tiểu Niếp leo lên cây, ẩn mình giữa lá cây, nhẹ nhàng thở ra.
Nhóm
binh lính thắp đuốc, tìm kiếm khắp nơi dấu chân của nàng
Ban
đêm, trời tối như thế, lông trên người nàng lại màu đen, cho nên bọn họ không dễ dàng phát hiện ra chỗ nàng trốn
.
Một
đội binh lính đi qua dưới tàng cây nàng trốn, quả nhiên không nhìn thấy nàng.
Ngay
tại lúc nàng mới vừa thở phào nhẹ nhõm , giữa lá cây đột nhiên xuất hiện một đạo bóng trắng, như mũi tên
nhào về phía nàng.
Gáy
một trận đau nhức, một con chồn trắng đem nàng đè chặt ở dưới thân, cắn xẻ cổ
nàng.
Đây
lại là cái quỷ gì a!
Như
Tiểu Niếp kêu lên đau đớn, nhưng âm thanh phát ra lại là mấy tiếng " chít
chít"mang theo chút non nớt
Nàng
đột nhiên ý thức được 1 sự thật tàn khốc: Nàng là một con tiểu hương li còn nhỏ,
nanh vuốt sắc bén còn chưa có lớn, không đấu lại con chồn trắng trên lưng.
Móng
vuốt buông lỏng, nàng từ trên cây rớt xuống...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét